Chương 272: Tiểu Long Nữ
"An Lâm đạo hữu, cảm ơn cậu vì những gì đã làm cho thành Ba Lan. Ta tên là Bắc Liên, bây giờ nhiệm vụ bảo vệ thành Ba Lan sẽ do ta tiếp quản." Một cô gái trên người mặc bộ y phục màu khói xanh biếc xuất hiện trước mặt An Lâm, nói lên với cái giọng lanh lảnh.
Ở cô có cái khí chất thoát tục giống như tiên tử, hai con ngươi sáng trong như nước, mang theo chút lạnh lẽo. Làn da nõn nà, như phấn hồng lộ ra trong tuyết trắng, giống như có thể vắt ra nước vậy. Điểm quan trọng nhất là cô còn có một đôi sừng rồng rất tinh xảo.
"Bắc Liên đạo hữu là người của Đông Hải Long Cung?" An Lâm hơi kinh ngạc cất tiếng.
Bắc Liên khe khẽ gật đầu nói: "Ta là công chúa thứ mười một Long Cung, hai ngày này vừa hay đến tham quan đế quốc trân châu, sau khi nghe được những chuyện này từ miệng quốc chủ, nên đã chủ động tới đây giải quyết. Long Cung sẽ bảo vệ các quốc gia vùng duyên hải, việc này không cần các cậu nhúng tay vào nữa, cứ giao cho ta là được."
"Không có việc gì, tôi cũng tới giúp một chút. Tôi có một nhiệm vụ nhất định phải tự tay giết chết Xích Ma Đế, đến lúc đó vẫn mong Bắc Liên đạo hữu nhường tên hải yêu đó cho tôi giải quyết." An Lâm nói với vẻ thành khẩn.
Hắn vẫn đang chờ giết Xích Ma Đế mà, bây giờ vất vả lắm mới dâng tới tận cửa, làm sao có thể từ bỏ.
Bắc Liên nghe vậy đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại: "Nói đùa gì thế, cậu chỉ là một tu sĩ dục linh kỳ, lại muốn giết Xích Ma Đế?"
"Đừng lo lắng, ta có con át chủ bài, có thể giải quyết suôn sẻ." An Lâm nói.
"Át chủ bài gì chứ?"
"Hai cái bù nhìn mà đòi so sánh với kỳ Hóa Thần."
"... ta không tin."
Bắc Liên lắc đầu.
Cô đã không còn nhẫn nại đối với An Lâm, giọng nói lạnh lùng: "Ta sẽ đặt sự an toàn của thành Ba Lan lên hàng đầu, lúc phải ra tay tuyệt đối sẽ không nương tay, tự cậu hãy giải quyết cho tốt."
Trong lòng của cô, An Lâm đã bị gắn cái mác "Tự đại".
Hải yêu cấp đế cũng không phải chó mèo gì, một tu sĩ kỳ Dục Linh lại muốn mong cô đừng đối phó với hải yêu kỳ Hóa Thần này, thật sự cho rằng cứ chém giết vài tên yêu Vương, thì sẽ vô địch thiên hạ sao?
Nếu không phải được một lần thấy An Lâm cứu thành Ba Lan, thì ngay cả nói chuyện với An Lâm cô cũng chẳng muốn.
An Lâm có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Vậy chúng ta đều tự dựa vào bản lĩnh đi."
Bắc Liên hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào, chủ động rời đi.
Đại Bạch gật gù đắc ý nói: "Cùng là tuyệt đại thiên kiêu đến từ Long Cung, vẫn là Thần Âm cho người ta cảm giác tốt hơn."
Tại Long Mộ Mùa Đông, nó đã từng trải qua kinh nghiệm của Thần Âm, cho nên bây giờ không tránh khỏi đem hai người âm thầm so sánh một lần.
"Cô ấy quyết định như vậy cũng không sai, dù sao không phải tu sĩ kỳ dục linh cũng tài hoa hơn người giống như ta, có thể giết chết yêu đế kỳ Hóa Thần, cô có lo lắng thì cũng bình thường. Có điều... sư tổ của bổ đao đang ở ngay đây, ta còn phải sợ bị đoạt đầu người sao?" An Lâm cười ha ha, gương mặt tràn đầy vẻ tự tin.
Miệng của Đại Bạch co lại: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp người bị người ta xem thường, còn có thể hợp lý tự thổi lên một đợt sóng, anh An, đợt sóng này tôi phục."
An Lâm bĩu môi: "Đợt sóng này nó cũng kém xa so với Thần Âm."
Đại Bạch ban đầu sững sờ, sau đó vẻ mặt chợt bừng tỉnh nói: "Anh An nói đúng!"
Trên phủ của trân châu vương, để chào đón Bắc Liên đến, đã tổ chức một bữa dạ tiệc rất long trọng. Đám người An Lâm cũng được mời tới, nhìn thấy có hải sản vô cùng phong phú, thì không khách khí ăn nhanh như gió cuốn.
Trân châu vương giơ ly rượu lên: "Tiểu Long Nữ có thể tới thành Ba Lan trợ giúp chúng ta đối phó với Xích Ma Đế, quả đúng là vinh hạnh của thành Ba Lan. Nào, chúng ta cùng kính Tiểu Long Nữ một ly!"
"Phụt phụt... Khụ khụ..." An Lâm đang ăn uống no say, vừa nghe được câu xưng hô "Tiểu Long Nữ" này, trong nháy mắt bị sặc đến ngăn không được.
Nhìn thấy mọi người đang ném cho mình ánh ngạc nhiên nghi ngờ, An Lâm liên tục khoát tay, áy náy nói: "Không có ý gì đâu, ăn nhanh quá, bị sặc..."
Lông mày Bắc Liên nhíu lại, trong lòng lại gán cho An Lâm một cái mác "Thô bỉ".
An Lâm cố nén cười, cùng trân châu vương mời rượu Tiểu Long Nữ.
Thần âm đều có danh xưng Thiên Long Nữ, Bắc Liên lấy cái danh xưng Tiểu Long Nữ...
Ưm, cũng không có vấn đề gì!
Chỉ là không biết Dương Quá của cô ta ở nơi nào, tốt nhất là đừng có để Doãn đạo trưởng ức hiếp mới là....
Dạ tiệc kết thúc, chủ và khách đều vui vẻ, trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Đêm khuya, trên tường thành cao cao, Dạ Minh Châu đang phát ra hào quang sáng chói.
Gió biển gào thét, lộ ra chút mãnh liệt.
Rất nhiều binh lính trân châu đang tuần tra ở cổng thành, Xích Ma Đế đột kích có thể ngay trong một hai ngày này, binh lực phòng thủ tường thành nhiều gấp mấy lần so với trước đây, còn có thật nhiều cường giả được điều tới từ các đế quốc trân châu khác.
Một cô gái toàn thân khoác bộ y phục khói màu xanh biếc, vô cùng xinh đẹp đứng ở trên tường thành.
Gió biển gào thét khiến cho dải lụa mỏng quấn chặt lấy thân thể của nàng, đường cong hiện ra thon thả uyển chuyển.
An Lâm leo lên thành tường, đi về phía bóng hình xinh đẹp, chào hỏi: "Chào, Tiểu Long Nữ, đã trễ thế như vậy còn ra đây hóng gió sao?"
Cô gái nghiêng đầu nhìn bóng người đang đi đến, gương mặt trắng trẻo lạnh lùng không có quá nhiều biểu lộ, tiếp tục quay đầu nhìn về phía biển rộng xa xa: "Còn cậu đã muộn như vậy đi ra đây làm gì, ngắm cảnh đêm sao?"
An Lâm hơi sửng sốt, không thể ngờ Tiểu Long Nữ này vậy mà cũng có giọng điệu chế nhạo không khoan nhượng này.
"Ừm... Tôi không ngủ được, tới đây tản bộ..."
"Ha ha, con khỉ trên vai cùng với con chó trắng phía sau cậu kia, cũng trùng hợp không ngủ được sao?"
"Oái..."
An Lâm vẻ mặt hơi xấu hổ, hắn cũng không thể nói là vì sợ Xích Ma Đế vừa ra trận đã bị Tiểu Long Nữ chém chết, cho nên chạy tới bất cứ lung nào cũng sẵn sàng bổ đao...
Bắc Liên nhìn về nơi xa xa, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trên mặt hiện ra một ý cười khó đoán.
Cô trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên lại mở miệng nói: "Lưu động của nước biển có điểm lạ thường, trong gió biển mang theo luồng khí tức khiến người ta bất an... Tối nay địch sẽ tới, có lẽ sẽ không dễ dàng đối phó như vậy. Tự cậu hãy lượng sức mình đi, ta không thể phân thân ra để bảo vệ cậu trong trận chiến đâu."
An Lâm gật đầu, nhưng trong lòng hơi lấy làm lạ, Long tộc không hổ là Long tộc, cái gì mà nước biển gió biển, hắn hoàn toàn không có cảm giác, không phải Phong Nhi hôm nay rất là huyên náo sao.
Sóng biển càng lúc càng lớn, trên bầu trời, mây đen che lấp cả trăng sao, bầu không khí dần dần trở nên ngột ngạt.
"Tới rồi...." Vẻ mặt Bắc Liên trở nên nghiêm nghị.
Trên mặt biển, ba cái bóng đen càng lúc càng lớn, hơi thở cực kỳ mạnh tràn đầy trời đất đi đến.
Bắc Liên cảm nhận được ba luồng khí tức này, nhất thời sắc mặt thay đổi: "Không chỉ Xích Ma Đế... Tổng cộng có ba con hải yêu cấp đế! Chẳng lẽ là lãnh chủ các phái đến từ Ma Quỷ Thất Vực? Không có lý nào, chúng nó làm sao lại có thể liên thủ..."
Cô cảm thấy sự việc đầu tiên vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình, cô chỉ là mới lên cảnh giới trung kỳ Hóa Thần, tự thấy dư sức đối phó với một tên hải yêu cấp đế, nhưng là không ngờ tới hôm nay vậy mà có tới ba con!
Đám hải yêu đông đảo như là thủy triều, nhào về phía thành Ba Lan.
Trên bầu trời, một con chim ưng màu bạc cự xé rách bầu trời, bay lượn trên không trung.
Một con kén màu trắng dài đến trăm trượng đang bay, phá tan tầng mây màu đen, rơi xuống trái đất.
"Thần Phong Yêu Đế, Vạn Trọng Yêu Đế..." Bắc Liên thân thể mềm nhũn khẽ run lên, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn cắt không còn giọt máu, trong mắt tràn đầy vẻ kinh sợ và khó hiểu: " Không thể nào, tại sao có thể có đến năm con hải yêu cấp đế chứ, trận này có lẽ đủ để san bằng nửa cái đế quốc trân châu này, làm sao lại chỉ tiến công thành Ba Lan..."
Sau đó, cô giống như nghĩ ra điều gì, quay đầu gấp gáp nói với An Lâm: "Còn không mau chạy đi! Trận chiến đấu này cậu không cần phải dính vào, cậu mà ở tại đây sẽ chết đó!"
An Lâm nháy nháy mắt: "Vậy còn cô?"
Bắc Liên bóp nát một viên ngọc phù, ngẩng đầu nhìn về phía năm con quái vật khổng lồ cách đó không xa, ánh mắt kiên quyết nói: "Ta vẫn không thể đi, một khi ta rời khỏi nơi này, phòng tuyến thành Ba Lan sẽ lập tức sụp đổ, đến lúc đó toàn bộ sinh linh trong thành, có thể đều sẽ bị chúng nó giết hại không sót một ai. Ta sẽ sử dụng một loại bí pháp, cố gắng hết lực kéo dài thời gian, chờ đợi người của Long Cung tới cứu viện!"
An Lâm nhìn chằm chằm Bắc Liên, dường như nhìn thấy được một Tiểu Long Nữ mới.
Xác xuất thành công của việc sử dụng bí pháp kéo dài thời gian là bao nhiêu, chắc hẳn cô cũng là biết rất rõ, nếu không cũng sẽ không kêu An Lâm mau chóng rút lui khỏi nơi này.
Nghĩ tới đây, An Lâm thở phào cười một cái: "Để tôi giúp cô một tay, tôi cũng không đành lòng nhìn thấy đám trân châu đáng yêu như vậy phải chết. Hơn nữa tôi đã nói rồi, cái đầu của Xích Ma Đế tôi nhất định phải lấy được, việc này cô có thể đừng tranh với tôi không."
"Cậu..." Bắc Liên không biết nên nói cái gì.
Khi cô nhìn thấy sự kiên định cùng sự tự tin toát ra trong ánh mắt An Lâm, cuối cùng cô cũng khẽ thở dài một hơi, dường như chấp nhận khẽ gật đầu, trong lòng cho gán cho An Lâm một cái mác "Người tốt".
"Vậy thì, Xích Ma Đế trong năm con hải yêu cấp đế kia sẽ giao cho cậu, ta sẽ đi ngăn chặn bốn con khác."
"Không, ngoại trừ Xích Ma Đế ra, tôi còn muốn đối phó với hai con hải yêu cấp đế khác, còn lại hai con mới thuộc về cô."
"Cậu điên sao!?"
"Tôi không điên, cho cô nhìn cái bảo bối lớn này!"
Trang 137# 2