Chương 271: Đại anh hùng thành Ba Lan
Đại anh hùng thành Ba Lan
Một đường lôi quang từ bên trong khói bụi mù mịt vọt ra, toàn thân Thủy Mẫu Vương chảy ra dòng máu màu xanh lam, dễ nhận ra nó đã bị thương không nhẹ, rõ ràng là bị trúng một quyền của An Lâm..
"Ngươi... Ngươi là tu sĩ Nhân Tộc?"
Thủy Mẫu Vương không khỏi kinh hãi.
"Đúng thế." An Lâm cưỡi con chó trắng to lớn, rút thanh Thắng Tà kiếm đen như mực ra, mũi kiếm khuấy động toàn bộ không gian, giống như là tuyệt thế kiếm tiên vậy.
"Đây là chuyện của Trân Châu tộc và Hải yêu bọn ta, loài người cậu xen vào việc của người khác làm cái gì? Nếu như làm đảo lộn kế hoạch của Xích Ma Đế, ngươi chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự trả thù của hải yêu điên cuồng nhất. Giờ ta sẽ cho ngươi một cái cơ hội, mau biến khỏi nơi này!" Thủy Mẫu Vương biết An Lâm không đơn giản, cho nên mới đem lão đại nhà nó ra nó, với ý đồ để cậu tu sĩ này từ bỏ.
"Xích Ma Đế là hải yêu cấp đế sao?" Mắt An Lâm sáng lên, cất tiếng hỏi.
Xúc tu xanh lam của Thủy Mẫu Vương chắp sau lưng, ngạo nghễ nói: "Đó là điều đương nhiên, hắn là sinh vật mà ngươi không thể chọc nổi."
An Lâm mỉm cười: "Như vậy ta càng không thể buông tha ngươi được..."
Thủy Mẫu Vương nghe được câu trả lời của An Lâm, hơi sững sờ.
"Tiểu Sửu, ngươi đi giữ cửa!"
An Lâm đã nhảy ra khỏi người Đại Bạch, sau lưng mở ra đôi cánh gió màu trắng, quấn quanh thân kiếm là luồng ánh sáng màu trắng.
Tiểu Sửu giống như là Ma thần ầm ầm đáp xuống cổng thành, lãnh vực mở ra, xung quanh phạm vi mười trượng đã trở thành biển lửa, tất cả hải yêu đang nhào về phía cổng thành đều bị ngọn lửa đen thiêu thành tro tàn.
Các binh sĩ trân châu nhìn thấy Tiểu Sửu ra tay, tất cả đều sợ đến ngẩn người: "Đây... Đây là Thần Cảnh Chi Vực sao..."
Có được sự tồn tại của Thần Cảnh Chi Vực trong Trân Châu tộc của bọn họ, đều là xưng bá chủ một phương, không thể ngờ lại chỉ là thú cưng của tu sĩ loài người!?
Đang trong lúc chúng nó kinh ngạc sợ hãi, cảnh tượng xảy ra càng khiến đám trân châu thêm kinh hãi, kẻ mạnh nhất đám đại quân hải yêu Thủy Mẫu Vương, trong nháy mắt bị An Lâm với tốc độ nhanh đến mức chỉ còn thấy một đường màu trắng chém thành mấy chục mảnh.
"Đây là..." Trân Châu Vương ngơ ngác nhìn Thủy Mẫu Vương qua bị chém tan tành, kinh ngạc đến nói không ra lời.
Trong cổng thành, mai rùa của Hắc Thủy Huyền Quy cũng bị Hầu Tử đập nát chỉ bằng một gậy, lửa đen cuồn cuộn, mấy trăm hải yêu bị ngọn lửa đen đốt thành tro bụi, Hắc Viêm Lãnh Vực vô tận này, chính là hoàn toàn che chắn được thành Ba Lan.
An Lâm đáp xuống đất, một trận chấn động màu vàng kim lan truyền khắp tứ phía, toàn bộ đám hải yêu xung quanh phạm vi trăm trượng đều miệng sùi bọt mép, choáng váng ngã lăn trên mặt đất.
Thần Uy Chi Thuật! Áp chế cảnh giới, khiến cho uy lực của Thần Uy Chi Thuật của An Lâm thực sự phát huy xuất ra.
An Lâm Nhất đi thẳng về phía trước, giống như quân lâm thiên hạ, đám hải yêu liên tiếp ngất lăn xuống trước mặt hắn.
Lực lượng yếu nhất đám chiến sĩ nhím biển, lại bị Vương Uy mạnh mẽ đánh trúng khiến nó phải bỏ mạng.
Một con hải yêu kỳ Dục Linh cuối cùng, bạch tuộc biển sâu bị dọa sợ đến mất mật. Sau khi xúc tu của nó bị Đại Bạch xé đứt thành năm phần thì điên cuồng chạy trốn ra phía biển, nhưng không ngờ lại một cục gạch màu đen từ trên trời giáng xuống, gắt gao đè xuống mặt đất.
"Đừng giết ta, các ngươi không thể giết ta! Giết ta, Xích Ma Đế là sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!" Tiếng bạch tuộc đại vương kêu lên, trong lúc đó, mấy cái xúc tu còn lại của nó lại bị Đại Bạch xé đứt, máu tươi phun ra mạnh mẽ.
"Ồ? Nếu như giết ngươi, Xích Ma Đế sẽ đích thân tới nơi này tìm ta báo thù sao?" An Lâm đứng bên trên cục gạch đen, hiếu kỳ hỏi.
Bạch tuộc vương giọng nói hung dữ uy hiếp nói: "Đó là điều chắc chắn, nếu là hắn cảm nhận được tam vương bọn ta đều bị bỏ mạng ở thành Ba Lan, Xích Ma Đế chắc chắn trong hai ngày sẽ dẫn đầu đại quân hải yêu san bằng thành Ba Lan này! Nếu như ngươi thả ta ra, ta có thể cầu xin Xích Ma Đế, tha cho ngươi một mạng."
An Lâm cười: "Xích Ma Đế sẽ chủ động tới sao, vậy thì thật sự là quá tốt."
Lập tức, trong ánh mắt ngỡ ngàng của bạch tuộc đại vương, lôi quang Hám Sơn Quyền ầm ầm nện xuống, thân thể của nó hoàn toàn bị vùi trong vụ nổ...
Rất nhanh chóng, trận chiến đấu này đã hạ màn, toàn quân đại quân bị tiêu diệt xong xuôi.
An Lâm, Tiểu Sửu, Đại Bạch trở về thành tường, nhận được sự đãi ngộ như những vị anh hùng của binh sĩ Trân Châu tộc, âm thanh reo hò ăn mừng vang vọng trên tường thành.
"Vô cùng cảm tạ các bạn hữu của nhân tộc đã ra tay hộ thành ngay trong lúc nguy nan đã cứu vớt con dân thành Ba Lan!" Trân châu vương lăn lộn tại chỗ, kích động mở miệng nói.
Nghe nói trân châu mà lăn lộn tại chỗ, là đại lễ trân châu tộc biểu lộ ý cảm ơn, cũng không khác biệt so với quỳ xuống hành lễ của loài người.
"Không có gì, xin tướng quân đứng lên, ta tới đây du lịch, cũng là không quen nhìn đám hải yêu tàn nhẫn hung hăng, lúc này mới ra tay." An Lâm đỡ trân châu vương đang lăn lộn dậy, trịnh trọng nói.
Trân châu vương cung kính nói: "Như thế thì mời bằng hữu nhân tộc chuyển đến ở phủ của ta, để cho ta có thiết đón các vị được tốt hơn, chỉ một chút tình nghĩa chủ nhà!"
An Lâm nghĩ nghĩ, dù sao còn phải đợi Xích Ma Đế tìm tới đây, thay đổi môi trường tốt hơn một chút cũng không phải là không được, liền gật đầu đồng ý.
Hắn cưỡi trên người Đại Bạch, đi trước dẫn theo đại mỹ nữ thành Ba Lan Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ vẻ mặt sùng kính nhìn đám người An Lâm, cuộc chiến ngoài thành Ba Lan, cô ở trong quán rượu nhìn ra xa, ít nhiều cũng biết một số chuyện.
Lúc cổng thành bị phá, Hầu Vương tinh thần bất khuất kia không phải là con khỉ xấu mốc xấu meo bây giờ đang nằm ườn trên vai An Lâm sao? Bọn họ rõ ràng là thoạt nhìn thì thấy đi tham gia vào mấy trò náo nhiệt, không ngờ rằng lắc mình biến hoá, trở thành đại anh hùng cứu vãn thành Ba Lan! Việc này khiến cho Kỳ Kỳ kinh ngạc, càng thêm cảm mến, một đôi mắt to tròn nhìn An Lâm, nhanh chóng rơm rớm ướt át, đáng tiếc An Lâm chẳng có chút cảm giác gì với ánh mắt xinh đẹp ấy.
Trân châu vương là Đại Tướng của thành Ba Lan, đồng thời cũng là thành chủ thành Ba Lan, phủ đệ của ông đình đài lầu các, phong cảnh như họa, lại có các thị nữ xinh đẹp như hoa, là nơi tốt nhất ở trong thành này.
Bởi vì An Lâm đã ăn xong cơm tối, cho nên bọn họ chỉ là ở trong phòng khách ăn một chút trân quả, uống một bầu rượu ngon, sau đó thưởng thức một đám trân châu xinh đẹp kiều diễm nhảy múa ở đó.
Động tác sử dụng nhiều nhất trong nhảy múa ở Trân Châu tộc cũng là "Lăn", bạn có thể nhìn thấy đám vũ nữ lăn thành các trận hình vô cùng khác biệt, vạch ra từng đường từng đường vòng cung duyên dáng màu trắng... Hắc, thật sự mà nói, thật là đẹp mắt!
Trân châu vương ngồi ở vị trí chủ nhà, xem ra rất say sưa an lành.
"Liên quan tới chuyện của Xích Ma Đế, An Lâm đạo hữu không cần lo lắng. Ta đã qua việc dùng bùa truyền âm, báo cáo hết sự tình xảy ra ở đây cho quốc chủ. Quốc chủ cũng đáp ứng lập tức điều động cao thủ giỏi nhất đến thành Ba Lan trợ giúp." Trân châu vương uống mỹ tửu, cao giọng cất tiếng nói
An Lâm ngược lại lại chẳng hề gì, dù sao cũng còn có hai đòn sát thủ Đạt Nhất Đạt Nhị này, thu thập một tên hải yêu cấp đế xem ra cũng không có vấn đề gì.
Ngày thứ hai, sự tích của An Lâm mau chóng truyền khắp toàn bộ thành Ba Lan.
Trong thời khắc thành Ba Lan bị hải yêu đánh phá, Hắc Viêm Hầu Vương, Thần Phong Bạch Khuyển, Kiếm Tiên An Lâm, ba vị cường giả này của giới Cửu Châu đã ra tay trượng nghĩa, đánh tan đại quân hải yêu, trở thành đại anh hùng của thành Ba Lan.
An Lâm nghe thấy mình được đám trân châu trong thành Ba Lan xưng là Kiếm Tiên, quả thực cũng mừng thầm một phen, đây chính là một sự lột xác vĩ đại từ "Tự xưng" đến "Người khác tôn xưng"!
Tuy nhiên người xưng hô hắn như thế là một đám trân châu, nhưng đó cũng đủ để tự hào.
Cũng vào buổi tối ngày hôm đó, đế quốc Trân Châu đặc biệt phái tới một vị cường giả trình độ cao nhất đến nơi này.
An Lâm vốn cho rằng cường giả được đặc biệt phái đến, hẳn là một trân châu vừa tròn lại vừa trắng, vô cùng tài giỏi, nhưng sau đó hắn phát hiện, người đi tới lại là một đại mỹ nữ!
Không phải mỹ nữ trong định nghĩa của trân châu, mà là mỹ nữ trong định nghĩa của loài người.
Trang 137# 1