Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 277: Khoe mẽ xong liền bỏ chạy

Chương 277: Khoe mẽ xong liền bỏ chạy




Tiểu Sửu đeo mặt nạ Thanh Chiến La lên, khí tức tăng lên dữ dội, xông thẳng trực tiếp tới Cổ Nguyệt Hoàng, cũng nện một gậy xuống.
Ầm ầm!
Trường kiếm và gậy bạc va chạm vào nhau, hình thành nên một khoảng chân không hình tròn, sau đó nổ tung ầm ầm.
Cuồng phong phẫn nộ gầm vang, đất trời chấn động.
Tiểu Sửu bị đánh đẩy lùi đến mấy trượng, Cổ Nguyệt Hoàng cũng bị ép lui lại mấy bước.
Cổ Nguyệt Hoàng cảm thấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không ngờ thực lực bộc phát của con khỉ này lại chênh lệch không nhiều so với nó.
"Làm lại nào!"
Nó hét lớn một tiếng, tiếp tục nhào về phía Tiểu Sửu.
"Rầm rầm rầm…" Trên bầu trời, Cổ Nguyệt Hoàng và Tiểu Sửu đánh nhau, nguyên khí khuấy động, âm thanh chấn động đến ba dặm.
Cường giả của Lục Đảo vẻ mặt vô cùng khiếp sợ nhìn lên trận chiến trên bầu trời. Chúng nó không ngờ rằng con khỉ mà ngay cả Kỳ Hoá Thần còn chưa đạt tới kia lại thật sự có sức mạnh để đánh một trận với Cổ Nguyệt Hoàng.
"Ầm ầm!" Tiểu Sửu càng đánh càng hăng, lại vung một gậy thanh thế ngập trời, đánh Cổ Nguyệt Hoàng lùi lại mấy chục mét.
Lần này, sắc mặt của người dân Lục Đảo lại biến đổi.
"Trời ạ, Hầu Vương đại soái vậy mà lại có thể áp chế Cổ Nguyệt Hoàng, chẳng lẽ lần này Lục Đảo lại phải đổi chủ nữa rồi sao?"
"Không thể nào đổi chủ." Một người cây lớn tuổi lắc đầu nói, "Trình độ tấn công của Hầu Vương này không phá vỡ nổi lá chắn phòng hộ Nguyệt Quang của Cổ Nguyệt Hoàng. Hơn nữa, Hầu Vương hẳn là đang sử dụng một loại phương pháp bộc phát sức mạnh nào đó. Loại phương pháp này không thể nào kéo dài mãi, một khi hiệu quả biến mất thì cũng sẽ là lúc Hầu Vương này chết đi…"
Thực tế cũng đúng như người cây kia nói, hiệu quả mặt nạ Thanh Chiến La của Tiểu Sửu nhanh chóng đến lúc phải biến mất.
"Vẫn còn thiếu một chút sao…" An Lâm lấy thanh kiếm Thắng Tà từ trong nhẫn không gian ra.
Trong lúc Cổ Nguyệt Hoàng chiến đấu với Tiểu Sửu, không ai để ý đến động tác của một tiểu tu sĩ.
Nhưng vào lúc này, đất trời bỗng nhiên trở nên hoàn toàn tối đen như mực.
Nhị Kiếm —— Ảnh Hổ!
Vạn vật bắt đầu rơi vào trạng thái im lặng không một tiếng động, toàn thân Cổ Nguyệt Hoàng bỗng nhiên run lên, một dự cảm chết chóc trước nay chưa từng có bao phủ lấy toàn thân.
Nó lập tức điên cuồng thi triển lá chắn phòng hộ Nguyệt Quang, vầng trăng tròn phóng ra vô số tia sáng màu trắng.
Nhưng bóng tối lại như một chiếc móng vuốt bén nhọn, xé rách tia sáng màu trắng, ăn mòn vầng trăng tròn của nó…
"Không được!" Cổ Nguyệt Hoàng hoảng sợ cầu xin.
Thời khắc này, nó chợt nhớ đến cô gái Long tộc tàn nhẫn đã chém nó một kiếm kia, cảm nhận được cảm giác sợ hãi mặc người khác chém giết.
"Mượn cánh tay của ngươi dùng một lát." Trong bóng tối và yên lặng bao trùm, một âm thanh lạnh lùng vang lên, An Lâm từ trong bóng tối xuất hiện, kiếm Thắng Tà mang theo thần uy không hề có một tiếng động chém xuống một nhát!
Bóng thanh kiếm màu đen kéo dài hơn trăm trượng trong phút chốc rơi xuống, Cổ Nguyệt Hoàng hét lên thảm thiết giữa không trung.
Ánh sáng rực rỡ lần nữa xuất hiện, bóng tối nhanh đến rồi cũng nhanh đi.
Khi người dân Lục Đảo lần nữa nhìn thấy rõ ràng tình cảnh trên không trung thì một con chó khổng lồ lông trắng đã lấy ngậm cánh tay khổng lồ màu xanh vàng cùng với Hầu Vương bỏ chạy về phía đằng xa.
"Hừ, vua Lục Đảo lợi hại gì chứ, ngay cả một nhát chém của An Lâm Kiếm Tiên ta cũng không đỡ nổi! Tha cho ngươi một mạng để thành tâm sám hối đấy!"
Chàng trai tuấn tú chém ra một kiếm, sau đó nói ra lời vừa rồi, rồi quay lưng để lại một cái bóng cao lớn vĩ đại về phía dân chúng Lục Đảo, chân liền đạp trên cục gạch đen kỳ quái cưỡi gió mà đi. Toàn bộ quá trình không một ai dám ngăn cản.
Chúng nó rung sợ trong lòng, không hiểu vì sao mà tên tu sĩ Kỳ Dục Linh lại mạnh mẽ như thế.
Nhưng có một điều mà chúng nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Đó chính là người tên là An Lâm Kiếm Tiên, một kiếm đánh bại Cổ Nguyệt Hoàng đứng đầu Lục Đảo! Sự tích của hắn chắc chắn sẽ lan truyền toàn bộ Lục Đảo, thậm chí đến Đông Hải.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Cổ Nguyệt Hoàng không chú ý…
Cổ Nguyệt Hoàng nạn lớn không chết, đã nhanh chóng mất đi khí chất Long Ngạo Thiên trước đây, toàn thân run rẩy đáp xuống phía trên tế đàn bằng đá. Nó biết, lúc nãy nếu không phải là An Lâm nương tay, nó cũng không chỉ đơn giản đứt một cánh tay như vậy, mà chính là toàn bộ cơ thể đều sẽ bị chém ra thành hai nửa…
Chàng trai với kiếm pháp đáng sợ kia đã đi rồi, nhưng tại sao hắn lại chém một kiếm rồi bỏ đi?
Cổ Nguyệt Hoàng không hiểu. Nhưng khi nó nghĩ đến con chó khổng lồ kia ngậm cánh tay của mình bỏ đi, dường như nó lại hiểu ra một điều gì đó.
Lúc trước cô gái Long tộc kia không phải cũng chém nó một nhát, sau đó thì bỏ đi sao?
Cảnh tượng giống hệt như những gì đã từng diễn ra khiến nó sợ hãi. Nó nghiền ngẫm suy nghĩ, không tự chủ được mà rùng mình một cái.
"Dám cả gan khiêu khích ta, lại bị lão ta đây đánh bỏ chạy…"
"Bây giờ ta là vua của Lục Đảo, có người nào không phục không!?"
Tiếng gầm của Cổ Nguyệt Hoàng dâng lên cuồn cuộn, vô cùng uy thế cất tiếng nói lần nữa.
Dân chúng Lục Đảo có một cảm giác IQ đang bị sỉ nhục, nhưng chúng vẫn không dám lên tiếng. Cổ Nguyệt Hoàng tuy đã bị chém đứt một cánh tay, nhưng ở nơi này vẫn không có người nào có thể đánh bại nó…
"Nếu không có ai phản đối, vậy hôm nay ta vẫn là vua của Lục Đảo!"
Cổ Nguyệt Hoàng giải quyết dứt khoát, bước lên ngai vàng dành cho vua của Lục Đảo.
"Chúc mừng tân hoàng đế! Cổ Nguyệt Hoàng pháp lực vô bên, vạn thọ vô cương!"
Người cây và linh thú của Lục Đảo đồng loạt mở miệng, lặp đi lặp lại lời nói cũ.
Ở một nơi nào đó của Lục Đảo, một chàng trai cưỡi sóng bay đến.
"Chậc chậc chậc, năng lượng gỗ của hòn đảo này dày đặc như thế, là một nơi tốt để tu luyện."
"Ồ? Bên kia hình như có hội nghị, loại chuyện vui này Xuân Nam ta sao có thể bỏ lỡ!?"
"Đều đã tập hợp ở một chỗ rồi, ta phải thừa cơ vơ vét của cải của Đảo chủ một chút, một quốc đảo được xây dựng tốt, giàu mạnh, dân chủ, văn minh, khà khà khà…"
Trên bầu trời, An Lâm cất cánh tay của Cổ Nguyệt Hoàng vào trong nhẫn không gian.
Hắn dùng thuật Thần Giám giám định qua, đây là loại gỗ Trầm Nguyệt ngàn năm, nguyên liệu này còn cao cấp hơn gấp mấy lần so với dự kiến.
Hắn có chút hối hận, nếu lúc nãy thẳng tay chém Cổ Nguyệt Hoàng thì tốt biết mấy, có thể có thêm nhiều nguyên liệu để họ đem bán, đáng tiền đấy…
Nguyên liệu kế tiếp là Tử Cổ Đằng và chân huyết Ứng Long, hai thứ này đều có thể tìm thấy ở chiến trường viễn cổ của Đông Hải.
Chiến trường viễn cổ kia đã từng nhìn thấy qua trong bức họa của Thần Âm.
Hợp đạo của giới Tử Tinh thất bại, quỷ thần lục đạo chỉ huy mười vạn quân lính ma quỷ chiến đấu với thế lực địa phương của Long Đình Đông Hải.
Trận đại chiến kia vô cùng bi thảm, kinh động đất trời, vô số cường giả bỏ mạng, bao gồm cả năm Ứng Long Kỳ Phản Hư, còn có thiên kiêu của Chu Tước tông Đông Phương Minh.
Chiến trường kia bây giờ đã trở thành một vùng đất chết bị cô lập, không gian hỗn loạn, ma quỷ sinh sôi. Cao thủ của cảnh giới Phản Hư sẽ không đặt chân đến đó, nếu không sẽ gây ra sự sụp đổ của thế giới mỏng manh kia.
Chỉ có một số ít tu sĩ Kỳ Hóa Thần, Kỳ Dục Linh sẽ mạo hiểm đến đó tìm kiếm cơ hội.
Thần Âm cũng tìm được Tử Cổ Đằng và chân huyết Ứng Long ở một không gian nào đó của chiến trường kia.
"Hy vọng sau khi những tu sĩ kia đi vào, không có ai phát hiện được không gian độc lập kia." An Lâm có chút bất an mở miệng.
Hắn không lo lắng Tử Cổ Đằng bị khô héo hay chân huyết Ứng Long bị cạn đi. Tử Cổ Đằng có thể hút tử khí của chiến trường làm chất dinh dưỡng để sinh tồn, còn chân huyết Ứng Long càng có tính chất bất hủ, tồn tại ở bên trong hài cốt của Ứng Long.
"Nếu Tử Cổ Đằng thành tinh chạy đi đâu mất thì sao?" Đại Bạch bỗng nhiên nói ra nỗi lo âu của hắn.
An Lâm: "..."
Hắn vốn là không tin chuyện sống lâu đến có thể thành tinh này, nhưng chuyện gỗ Trầm Nguyệt thành tinh lại làm cho hắn không có lời nào để nói.
An Lâm không đáp lại lời nói của Đại Bạch, lựa chọn việc im lặng.
Lại qua một hồi lâu.
Mọi người nhìn thấy một hòn đảo hoang vu, liền bắt đầu lặn xuống.
Dưới đáy biển sâu, một kết giới màu trắng như gợn sóng bao phủ ngàn dặm.
Đây đã từng là nơi phồn hoa nhất của Long Đình, đã từng có được trận pháp phòng hộ vững chắc nhất. Thế nhưng, một trận chiến đột nhiên xuất hiện đã phá hủy tất cả, khiến nó bây giờ lại trở thành vùng đất chết ngăn cách với thế gian.
"Ừm… nhìn thấy rồi, lối vào ở bên kia!"
Tiểu Sửu lần theo trí nhớ, vòng quanh kết giới tiến về phía trước, ánh đèn pha cuối cùng cũng rọi thấy được một cánh cửa lớn màu trắng.
Trong lòng mọi người đều vui mừng, đi đến phía trước cánh cửa lớn màu trắng.
Bên trong cánh cửa, sóng nước lấp loáng mang đến cho người ta một cảm giác thần bí nguy hiểm.
Hai mắt An Lâm biến thành màu trắng như màu tuyết, một lần nữa nhìn vào bên trong cửa!!



Trang 140# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất