Chương 278: Cửa đóng rồi thì phải làm sao
Đây là một vùng đất hoang vu rộng lớn không có một ngọn cỏ, phía trên đỉnh đầu là kết giới, ngăn cách mặt nước và bầu trời, tỏa ra một luồng ánh sáng mờ mờ tối như ánh hoàng hôn.
Không gian vỡ vụn đầy vết nứt, thỉnh thoảng một trận cuồng phong đủ để chôn vùi vạn vật nổi lên.
Tử khí và tà khí liên tục bốc lên từ trên mặt đất, lại có rất nhiều oán niệm và ác quỷ viễn cổ mãi mãi không được vào luân hồi quanh quẩn trên mảnh đất rộng lớn này.
Nơi này là chiến trường viễn cổ của Long Đình, một mảnh đất rộng lớn bị bỏ hoang.
Dưới một cây trụ bằng đá màu trắng đã gãy vỡ, năm người đàn ông ăn mặc bất phàm, mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu đứng chung một chỗ.
"Vương tử Xích Ô, chúng ta thật sự không đi cứu công chúa Ngân Ngư à?" Một người đàn ông trung niên có hơi căng thẳng mở miệng hỏi.
Một chàng trai tóc đỏ đứng ở vị trí trung tâm của năm người, sắc mặt u ám bất định, cuối cùng phất tay áo nói: "Hừ, ông cho rằng tôi không muốn cứu thập tam muội sao? Nhưng nơi mà cô ấy vào nhầm chính là vực Vạn Quỷ đấy! Nơi đó có ai vào rồi mà bước ra được không? Chúng ta vẫn nên nghĩ cách trốn thoát khỏi nơi này rồi bẩm báo phụ vương để xử lý đi!"
Người đàn ông tên là Xích Ô kia hiển nhiên là người có địa vị cao nhất ở nơi này. Hắn đã đưa ra quyết định thì những người còn lại cũng không lên tiếng nữa, chỉ là trên mặt vẫn tràn đầy vẻ tiếc nuối ân hận.
Bẩm báo Long Vương xử lý? Đợi đến khi họ chạy thoát ra khỏi đây rồi mới phái người tới, e rằng thập tam công chúa đã là cái xác không hồn, trở thành một thành viên của Vạn Quỷ rồi…
Trong tay Xích Ô cầm một viên cổ châu màu đen. Đây là di vật viễn cổ mà hắn nhân lúc lối đi của kết giới ổn định, bước vào nơi này thu thập được, ngược lại cũng không xem là không thu hoạch được gì.
"Đi, chúng ta trở về."
"Trần Nguyên, Hoàng Ngọc Trạch, hai người đi đánh lạc hướng bầy quỷ xương trước mặt đi."
Nghe được lời dặn dò của Xích Ô, Trần Nguyên và Hoàng Ngọc Trạch mỉm cười gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng thì mắng mười ngàn câu MMP.
Bầy quỷ xương vô cùng đáng sợ, trong đó còn có hai tên Hắc Vụ Cốt Long Kỳ Hóa Thần. Để cho những Vân Long chỉ mới đạt đến cảnh giới Dục Linh hậu kỳ như họ làm mồi nhử cũng chỉ có vương tử Xích Ô mới làm được.
Trần Nguyên và Hoàng Ngọc Trạch đứng dậy, lấy phi kiếm ra, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn ra nỗi khổ tâm và bất đắc dĩ trong lòng của đối phương. Sử dụng bí pháp Tế Hiến, phen này cho dù không chết thì e rằng cũng bán sống bán chết rồi…
"Đi thôi, anh hùng của Long Đình!" Xích Ô hành lễ với một phong thái nhẹ nhàng.
Khóe miệng của Trần Nguyên và Hoàng Ngọc Trạch co giật, lại muốn nói ra ba chữ kia, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng nhẫn nhịn.
Đây đại khái là số mệnh của hậu vệ vương giả rồi.
Vì an toàn của vương tộc, dù phải hi sinh cả tính mạng cũng không chối từ.
Hai người bay lên trời, bay thẳng về phía trước.
Bầy quỷ xương rậm rạp chằng chịt phía trước vừa ngửi thấy hơi thở của sinh linh thì lập tức nhốn nháo.
"Ô ô ô..."
Tiếng gào thét và cấu xé trong phút chốc tràn ngập cả vùng trời đất. Vô số quỷ xương bắt đầu bổ nhào về phía Trần Nguyên và Hoàng Ngọc Trạch, có rất nhiều tên thậm chí nổi bồng bềnh giữa không trung, tốc độ còn nhanh hơn gấp mấy lần so với Trần Nguyên và Hoàng Ngọc Trạch.
"Ầm ầm!"
Hai tên Hắc Vụ Cốt Long cơ thể khổng lồ, hai mắt sâu thẳm đỏ ngầu cũng bắt đầu hành động, mang theo khí thế ngập trời, xông thẳng về phía hai người đang ở trên không trung.
Lúc này Trần Nguyên và Hoàng Ngọc Trạch sử dụng bí pháp, thiêu đốt tiềm năng, tiếp tục làm nhiệm vụ mồi nhử của mình.
"Chúng ta cũng nên hành động rồi."
Xích Ô nhìn thấy bầy cốt quỷ đã bị Trần Nguyên và Hoàng Ngọc Trạch dẫn dụ rời khỏi, bắt đầu ngự kiếm bay lên trên không trung.
Hai người còn lại gật đầu, ngự kiếm bay theo phía sau Xích Ô, vạch ra trên bầu trời hai vệt sáng màu đỏ.
…
…
An Lâm, Đại Bạch và Tiểu Sửu đi xuyên qua lối đi của kết giới. Ý định ban đầu của họ là để Đạt Nhất Đạt Nhị tiến hành mở đường, làm người tiên phong dò đường.
Không ngờ Đạt Nhất Đạt Nhị vừa bước vào lối đi thì lối đi của kết giới giống như gặp phải chất kích thích gì vậy, bắt đầu co rút thu hẹp lại.
Tình trạng này thật sự dọa họ một phen, lúc này họ lập tức bay như liều mạng xuyên qua lối đi dài thăm thẳm của kết giới. Cuối cùng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, họ đã thành công bước vào bên trong của kết giới.
"Hô… Nguy hiểm quá. Không ngờ kết giới này lại còn thu hẹp, suýt chút nữa thì không vào trong được rồi." An Lâm nhìn lối đi của kết giới thu hẹp lại thành một đường màu trắng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, mở miệng nói.
"Có phải là vì Đạt Nhất Đạt Nhị này là đồ vật của Tử Tinh, cho nên kết giới của Long tộc này mới xung đột với chúng như thế không?" Đại Bạch mở miệng nói ra lời suy đoán.
An Lâm gật đầu, cảm thấy suy đoán này cũng có lý.
Tiểu Sửu có hơi lo lắng hỏi: "Lối đi của kết giới đã đóng chặt, vậy làm sao chúng ta ra ngoài được?"
"Việc này không gấp, xe đến trước núi ắt có đường. Chúng ta thu gom đồ đạc trước rồi nói sau!" An Lâm không thuộc tuýp người bi quan, ngay lập tức ý chí chiến đấu sôi sục trong lòng, hắn mở miệng nói.
Lúc này bỗng nhiên có ba luồng khí tức hùng mạnh tiến tới gần họ.
"Cẩn thận! Có kẻ địch đến, hình như khí tức còn không yếu!" Vẻ mặt Tiểu Sửu nghiêm túc nhìn về phía trước.
An Lâm và Đại Bạch cũng căng thẳng cả người, không ngờ vừa bước vào kết giới đã có kẻ địch đánh tới. Mối hận thù này cũng kéo đến quá nhanh rồi.
"Người của Long Đình?" An Lâm nhìn thấy người đầu tiên đi đến là một chàng trai dung mạo tuấn tú, không khỏi hơi nghi ngờ mở miệng nói. Chàng trai này tóc đỏ tung bay, trên đầu có một cặp sừng rồng, rất rõ ràng là đặc thù của Long tộc.
Chàng trai tóc đỏ nhìn thấy nhóm người An Lâm cũng hơi ngẩn ra.
Nhưng hắn không hổ là vương tử của Long Đình, lập tức phản ứng lại, nhẹ nhàng chắp tay một cách lễ độ rồi mở miệng nói: "Đạo hữu, rất vui được gặp các người tại nơi này. Chúc cậu tìm bảo vật vui vẻ, tôi đi trước một bước đây."
"Anh vẫn là đừng vui mừng quá sớm…" Ánh mắt An Lâm chuyển về một hướng khác, giống như có chút ngại ngùng.
"Ể?" Chàng trai tóc đỏ nghe được câu trả lời, cả người có chút ngơ ngẩn.
Đây là cách nói chuyện gì vậy?
Kêu tôi đừng vui mừng quá sớm? Đây là khiêu khích sao? Nhưng tôi có chọc giận hắn đâu.
"Vương tử Xích Ô, cửa… cửa lớn trên lối đi của kết giới thu hẹp thành một đường rồi!" Một người đứng bên cạnh chàng trai tóc đỏ nhìn kết giới phía sau lưng An Lâm, hoảng hốt lo sợ hét lớn.
Xích Ô nhìn về phía sau An Lâm, hai mắt trợn trừng, ngay cả nhịp tim cũng đập chậm lại nửa nhịp.
Cuối cùng hắn cũng hiểu hàm ý trong câu nói kia của An Lâm rồi… Mẹ kiếp, vui mừng cái mẹ ngươi! Cửa cũng không còn nữa rồi!
"Cậu… đạo hữu, cửa này sao lại thu hẹp lại vậy?" Công phu nuôi dưỡng tính khí của Xích Ô quả là không tệ, kìm nén cả một cục tức to đùng, thần sắc bình tĩnh nhìn đám người An Lâm, ngữ khí nhẹ nhàng mở miệng nói.
"Tôi cũng không biết…" An Lâm tỏ ra vẻ mặt vô tội mở miệng nói, trên mặt còn mang vẻ u sầu: "Tôi vừa vào đây thì nó đã co rút lại rồi, bây giờ còn đang lo lắng không biết làm sao trở về đây."
Khóe miệng Xích Ô co giật. Khốn khiếp, hắn có xui xẻo đến vậy không? Vừa bước qua cửa đã thu hẹp lại rồi?
Đám tu sĩ này rất lạ mặt, theo lý mà nói thì chắc không phải là đến để chống đối hắn.
Cho dù là muốn chống đối hắn, làm sao thời gian lại có thể chuẩn đến thế.
Vậy thì nói đi nói lại, lần này là do hắn gặp xui xẻo sao!?
"Ầm ầm ầm…"
Từ phía xa xuất hiện thanh thế ngập trời, giống như là có một đại quân đang tiến tới gần.
"Vương tử, là quỷ xương, chúng nó tới đây rồi!" Một người đàn ông trong số đó sắc mặt trắng bệch, giọng nói có chút run rẩy mở miệng nói.
Quỷ xương?
An Lâm nhìn về phía xa, chỉ nhìn thấy từng đoàn từng đoàn sinh linh xiêu vẹo trắng đen lẫn lộn đang quyết liệt xông tới.
Thân thể của bọn chúng đa phần là từ xương cốt và một màn sương khói màu đen giống như thật bao trùm phía trên tạo thành.
Trong đó có hai bộ xương rồng cực kỳ to lớn, trong miệng còn đang không ngừng nhai nuốt lấy thứ gì đó, con ngươi đỏ ngầu phát ra khí tức vô cùng nguy hiểm và ngang ngược.
Xích Ô rút trường kiếm Hỏa Diệm ra, khí tức hùng mạnh của Hóa Thần sơ kỳ ầm ầm bộc phát ra, lộ ra uy phong lẫm liệt, khí thế khiến người ta khiếp sợ.
"Đạo hữu, đám quỷ xương này tàn sát vô cớ tại bí cảnh. Bây giờ lối ra đã bị phong tỏa, chúng ta không ra ngoài được sẽ luôn bị bọn chúng quấy rối, vậy thì chúng ta hãy cùng hợp sức đánh tan bọn chúng đi!" Xích Ô cao giọng mở miệng nói.
"Được!" An Lâm gật đầu.
"Thập Tự Hỏa Minh Trảm" Trường Kiếm của Xích Ô vạch ra hai đường kiếm rực lửa ngang dọc đất trời, thanh thế to lớn ập về phía tên Hắc Vụ Cốt Long dẫn đầu.
"Lôi Quang Hám Sơn Quyền!"
"Thương Lang Phong Trảo!"
"Hắc Viêm Quyền!"
Đám người An Lâm đồng loạt xuất chiêu.
Hai người bên cạnh Xích Ô cũng đánh về phía Hắc Vụ Cốt Long.
"Hàn Băng Long Quyển!"
"Bạch Vân Lôi Kiếm!"
"Rầm rầm rầm!" Vô số tiên pháp mạnh mẽ cùng cực tấn công về phía bộ xương rồng và bầy quỷ xương, trong nháy mắt giết chết mấy chục tên quỷ xương, ngay cả hai tên Cốt Long Kỳ Hóa Thần cũng bị đánh lui.
"Giết đi!"
Hai người đàn ông bên cạnh Xích Ô và Cốt Long liều mạng chém giết nhau.
Một lúc sau, hai người đàn ông bị thương nặng bay ngược về phía sau.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng họ, phía sau sao lại yên tĩnh đến thế rồi?
Họ nhìn về phía sau lưng, lão đại Xích Ô của họ đã bay ra phía ngoài đến ba dặm.
Chàng trai cưỡi chó và con khỉ thì bay về một hướng khác, cũng đã phi nước đại chạy mất thành một điểm đen xa tít rồi…
Hai người đàn ông kia hình như ý thức được điều gì đó, trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh lùng vô tận.
"Không…!"
Theo sau âm thanh hô to tuyệt vọng này, thứ đang nghênh đón họ chính là cái miệng tanh khổng lồ của Hắc Vụ Cốt Long…
Trang 140# 2