Chương 304: Người được chọn đã đủ
Bữa tối này cả ba người đều ăn đến no nê, sau khi ăn xong thì nằm ngửa trên sô pha xem tivi.
An Lâm thấy tiết mục truyền hình hai năm trở lại đây càng ngày càng nhàm chán, hầu hết đều là những tiểu thịt tươi nói diễn xuất thì không có diễn xuất, nói giọng hát không có giọng hát chiếm cứ màn ảnh, toàn chỉ dựa vào khuôn mặt để ăn cơm mà thôi.
Nếu như xem tivi chỉ vì nhìn mặt, ừm… vậy thì còn xem làm cái mợ gì!
Mặt mũi hắn còn đẹp hơn hẳn cái đám tiểu thịt tươi đó, nếu muốn nhìn trai đẹp, hắn tự soi gương là được.
Còn nếu như muốn ngắm gái đẹp, bên cạnh hắn đang có một mỹ nữ tuyệt sắc ngồi đây này, cô ấy còn là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng thực lực siêu quần, nổi tiếng khắp đại giang nam bắc.
Nghĩ như vậy, An Lâm chẳng còn bao nhiêu hứng thú xem tivi nữa.
Thế là hắn lôi điện thoại di động ra, bắt đầu chơi Vương Giả Vinh Diệu.
"Bé loli, lên mạng đi, Vương Giả Vinh Diệu!" Hai tay An Lâm cầm di động, nóng lòng muốn thử.
Điền Linh Linh liếc ngang An Lâm: "Sao tự dưng lại muốn chơi trò này thế hả?"
"Bởi vì muốn cho cô ăn hành chứ sao! Làm một ván solo nào!" An Lâm trả lời rất trực tiếp.
"Ha ha, cậu cho rằng kế khích tướng này có tác dụng với tôi à?" Điền Linh Linh cười lạnh.
"Sao hả, không dám?"
"Được lắm… Cậu đã thành công chọc giận tôi rồi đó chịu chết đi, đồ chết tiệt!
Điền Linh Linh trừng An Lâm, lấy điện thoại vào game, mời chiến đấu.
Cuộc chiến kịch liệt bắt đầu nảy ra.
Sau đó, Điền Linh Linh bị đánh cho thương tích đầy mình, hoa rơi nước chảy, không chừa lại mảnh giáp, thất bại thảm hại...
Cô đớ người ra luôn.
"Cờ mờ! Từ bao giờ cậu đã trở nên mạnh như vậy rồi hả?!"
"Không thể nào, không thể nào như vậy được…"
Dù sao thì cô cũng là người chơi có thâm niên, động tác và thao tác đều rất lưu loát, nhưng lúc đối chiến với An Lâm, hết lần này tới lần cô lại khác bị giết không còn manh giáp, thua hết ván này tới ván khác.
Nhìn số liệu thảm hại đến khó thể nhẫn nhịn, Điền Linh Linh gần như sụp đổ.
"Ha ha, cô chỉ có thể nằm chờ bị đánh thôi." An Lâm cười đắc ý.
Điền Linh Linh vĩnh viễn sẽ không thể biết được, trong hai năm qua hắn đã trải qua những cuộc chiến thế nào.
Người ta hay nói nghịch cảnh và tuyệt cảnh có thể rèn luyện con người.
Kỹ thuật solo nghịch thiên của hắn đã sớm được rèn giũa qua những cuộc chiến ác liệt với Ma Pháp Thiếu Nữ rồi.
Ra ngoài chơi rông kiểu gì cũng sẽ phải trả giá. An Lâm bị hành hạ nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng đợi được cơ hội xoay người, vô cùng vui vẻ.
"Đạo sĩ rởm, hình như trong nhóm chat đang thảo luận về chuyện núi Trường Bạch kìa, có phải có liên quan đến nhiệm vụ của các cậu hay không?" Điền Linh Linh từ bỏ chuyến đánh tiếp, cuộn chân ngồi trên ghế sô pha, có chút bức bối đọc tin tức trên wechat.
An Lâm nghe thấy vậy cũng sững sờ, sau đó mới mở nhóm chat của các tu sĩ lên.
Trong nhóm chat lại bắt đầu trở nên náo nhiệt vì chuyện gì đó.
Bắc Hàn chân nhân: Lần này núi Trường Bạch khí mạch dị động, thi quỷ làm loạn, phạm vi ảnh hưởng rất lớn, sợ là có dị bảo giáng thế hoặc là di tích nào đó được mở ra.
Chúa Cứu Thế: Loại chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng được, ai đồng ý lập nhóm theo tôi xông xáo một lần đây?!
Thanh Hà Kiếm Tiên: Tôi muốn đi, trường kiếm của tôi đã đói khát lắm rồi.
Mộng Âm Tiên Tử: Thêm tôi nữa.
Lưu Ly Chân Nhân: Thêm tôi.
Kim Ngọc Tử: Thêm một người.
Bạch Linh Xà: Ấy, các tiền bối, em cũng muốn đi, có được không vậy?
…
An Lâm đọc từng tin nhắn một, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Dị tượng được nhắc đến bên trên chắc hẳn là do cơ quan khai mở lăng mộ Thủ Dương tạo ra, sau khi cửa lớn được mở ra, cũng chỉ có mười người mới được tiến vào lăng mộ.
Đại học của bọn họ có tám người, danh sách của nhân gian là hai người, về phần những người khác, bất kể có nỗ lực đến mức nào cũng không thể vào được. Đương nhiên An Lâm đâu thể nào nói thằng chuyện này ra được, dù sao trước đó giữa hắn và Thiên Đình cũng từng có hiệp định giữ bí mật, không được phép tiết lộ những tin tức có liên quan đến lăng mộ cho tu sĩ Oa giới.
Cho dù là Điền Linh Linh cũng chỉ biết bọn họ đến núi Trường Bạch để làm nhiệm vụ, nhưng lại không biết chi tiết cụ thể bên trong.
An Lâm vuốt cằm, hắn bắt đầu thấy tò mò xem rốt cuộc là hai tu sĩ nào ở nhân gian lọt vào danh sách lần này rồi đấy.
Nghe nói hai người được chọn này là do bộ phận chuyên xử lý chuyện nhân gian của Thiên Đình quyết định. Sau khi quyết xong, bọn họ sẽ bảo hai tu sĩ này chủ động liên hệ với An Lâm, dù sao thì thân phận của An Lâm cũng là tiểu đội trưởng của hành động lần này mà.
Cho đến bây giờ hắn vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức gì, xem ra là vẫn còn chưa quyết định xong người được chọn?
Lăng mộ Thủ Dương có giới hạn cảnh giới, chỉ có tu sĩ Kỳ Hóa Thần trở xuống mới có thể vào trong được.
Mà Thiên Đình muốn quuyết định người được chọn, chắc chắn cũng là những nhân tài đã được bồi dưỡng ở nhân gian chứ không phải cứ người nào tu vi cao thì sẽ được chọn, như vậy thì chỉ tu sĩ tư chất đỉnh phong của nhân gian mới có tỉ lệ nhất định đạt được cơ hội này.
Nhưng cơ bản thì tu sĩ có tư chất đỉnh phong hầu hết đều có mặt trong nhóm tu sĩ liên hợp bảo vệ Trái Đất.
An Lâm mở danh sách thành viên nhóm lên, vô cùng hứng thú lướt thử.
Thanh Hà Kiếm Tiên? Anh này quả thật có tư chất rất tốt, chỉ mất hai năm mà đã từ Dục Linh sơ kỳ thăng cấp lên Dục Linh trung kỳ, chỉ nhìn vào tốc độ tăng cảnh giới thôi, đã có thể áp đảo phần lớn sinh viên của đại học Liên Hiệp Tu Tiên.
Hồng Hồ Tiên không biết nói chuyện? Nghe nói cô là Tiên Thiên linh thể, vừa ra đời chưa cần tu luyện đã có thể hóa hình, là thiên tài của Hồ tộc, cũng có cơ hội trúng tuyển rất lớn.
Còn cả Chúa Cứu Thế - người cuồng khoa học kỹ thuật, lôi điện Trương Văn, thiên tài bùa chú Trần Cảnh Thiên…
An Lâm nhìn qua từng cái tên một trong nhóm chat, không khỏi cảm thán, cảm thấy tu sĩ thiên tài của nhân gian đúng là không hề ít tí nào.
Đúng lúc này, di động của Điền Linh Linh vang lên, là một số điện thoại lạ.
Cô hơi nghi hoặc một lát rồi mới nhận điện.
"Hello, xin chào."
"Cái gì?!"
Trước đó Điền Linh Linh còn vùi cái đầu nhỏ của mình trên bờ vài Đông Phương Tuyết, vẻ mặt lười biếng như cá ướp muối, một giây sau đã lập tức bật dậy, giống như cá chép nhảy lên khỏi mặt nước.
An Lâm tò mò nhìn cô, thấy vẻ mặt biến ảo không ngừng của cô, trông vô cùng đặc sắc.
"Ừ, được…"
"Tôi không sợ, tôi đi!"
"Hửm, không cần đâu, hắn đang ở bên cạnh tôi này."
"Ừm, vậy tôi cho cô địa chỉ…"
Điền Linh Linh cúp điện thoại, vẻ mặt kỳ quái đối diện với An Lâm.
"Cô nhìn tôi bằng ánh mắt gì thế kia?" An Lâm máy máy mắt, hiếu kỳ hỏi.
Điền Linh Linh khẽ nâng khóe miệng nhỏ xinh xắn, có chút khó khăn phun ra hai chữ: "Đội trưởng."
"Hả?" An Lâm mở to hai mắt nhìn.
Sau đó dường như hắn đã nhận ra chuyện gì, đồng tử hơi co lại, hoảng sợ hét lên: "Ô cờ mờ! Là cô à?"
Điền Linh Linh khẽ gật đầu: "Ừm… là tôi…"
Đông Phương Tuyết ngồi một bên cảm thấy khó hiểu: "Hai người đang nói cái gì vậy?"
"Đây là bí mật!" Cả hai đồng thời mở miệng trả lời.
Một màn này, lại khiến cho cả hai đồng thời sững sờ.
An Lâm hơi lúng túng gãi đầu, Điền Linh Linh thì mím môi, đưa mắt nhìn đi nơi khác.
Đông Phương Tuyết: "…"
Đúng lúc này, điện thoại di động của An Lâm vang lên.
Hắn nhận điện thoại, mở miệng hỏi: "A lô, xin chào."
Trong di động truyền đến một tiếng reo rú lên: "Aaa! Độc Tôn thực sự nhận điện thoại của em rồi! Thật hạnh phúc quá đi!"
Khóe miệng An Lâm giật giật, cô gái này là ai vậy, chẳng lẽ là điện thoại quấy rối của một fan não tàn nào đó ở nhân gian?
"Khụ… Cô là ai thế? Có chuyện gì sao?"
Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không tắt điện thoại, muốn xem xem cô gái này định nói gì.
"Ha ha, em là Bạch Linh Xà ấy! Có ấn tượng gì không?"
"Hu hu hu… Em thêm bạn tốt với anh bao nhiêu lần rồi, mà vẫn không được chấp nhận, chẳng lẽ anh không đọc được sao."
An Lâm trợn trắng mắt, hóa ra là không thêm bạn được trên wechat, cho nên liền bắt đầu quấy rối qua điện thoại ấy hả?
Ài, quả đúng là người sợ nổi danh heo sợ mập mà.
"Được thôi, vậy tôi sẽ thêm bạn bè, cúp máy trước nhé." Hắn không muốn nói thêm những lời vô nghĩa nữa, cứ cúp điện thoại trước đã rồi nói sau.
"Ấy! Độc Tôn tiền bối chờ chút đã! Em là tu sĩ tham gia chuyến đi vào lăng mộ Thủ Dương Thiên Tiên ấy, anh hãy nói cho em về những việc em cần phải làm đi ạ!" Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói vội vã.
Trang 153# 2