Chương 305: Cha đi đâu rồi
"Hì hì, cuối cùng tôi cũng có cơ hội được gặp tiền bối Độc Tôn một lần, thật vui quá!"
Trong điện thoại lại một lần nữa truyền ra giọng nói đầy vui vẻ của Bạch Linh Xà.
An Lâm khẽ thở dài, nói cho Bạch Linh Xà địa điểm tập hợp năm ngày sau, rồi cưỡng chế cúp điện thoại. Tại sao lại phải "cưỡng chế"? Là vì nếu An Lâm không cúp điện thoại, chỉ bằng lòng hâm mộ cuồng nhiệt của mình, Bạch Linh Xà có thể thao thao bất tuyệt nói cả một ngày.
Sau khi cúp điện thoại xong, hắn lộ ra bộ mặt buồn bã.
Đến ngày hôm nay, về cơ bản là đã quyết định xong đội hình tiến vào lăng mộ Thủ Dương.
Thiên Đình lựa chọn hai tu sĩ phàm trần thật sự khiến hắn ngạc nhiên.
Hắn vẫn nghĩ người tiến vào lăng mộ ít nhất cũng phải có tu vi Kỳ Dục Linh, không ngờ Thiên Đình còn mạo hiểm hơn hắn nghĩ, chỉ lựa chọn hai tu sĩ ở cảnh giới Đạo Chi Thể.
Tư chất của Điền Linh Linh rất tốt, điểm này thì An Lâm biết, cũng có thể chấp nhận, nhưng Bạch Linh Xà thì chỉ mới bước chân vào con đường tu luyện, nghe nói cô là một người mới, chỉ vừa đến Đạo Chi Thể cấp bảy, để cô tiến vào lăng mộ, không sợ gặp chuyện không may sao?
Haizzz, xem ra phải quan tâm để ý nhiều hơn chút nữa, cẩn thận bảo vệ mấy cô gái này mới được.
Nghĩ tới đây, ý thức trách nhiệm của một người đội trưởng bỗng chốc trỗi dậy.
Sau khi Điền Linh Linh biết chuyện, tâm trạng bình phục rất nhanh, xé mở một gói khoai tây chiên, vừa xem ti vi vừa nhai rôm rốp, hai chân trắng nõn cuộn trên ghế salon, hai bên má bị khoai tây chiên nhét phình, trông như một con sóc đang nhai không ngừng.
Đông Phương Tuyết chớp chớp đôi mắt đẹp đẽ, biết mình chưa đủ khả năng biết đến chuyện này, rất thân thiện không đi hỏi kĩ, ngược lại còn quan tâm săn sóc lấy ra một ít trái cây để đám An Lâm nếm thử.
Xét về tổng thể thì đêm nay là một đêm không tồi, rất thoải mái vui vẻ.
Biệt thự của Đông Phương Tuyết còn dư mấy gian phòng trống, An Lâm và Điền Linh Linh liền qua đêm ở nhà cô.
An Lâm còn tìm Đông Phương Tuyết hỏi mượn một chiếc máy tính xách tay, nói là dùng để lên mạng.
Đông Phương Tuyết không nghĩ nhiều, đưa laptop của mình cho hắn mượn.
Màn đêm thăm thẳm.
Trong một căn phòng nào đó của biệt thự, An Lâm và Đại Bạch châu đầu vào nhau, hơi thở đều có chút rối loạn dồn dập.
"Anh An, anh nói là trong cái máy này có bức họa của mấy trăm mỹ nữ không mặc quần áo?" Đại Bạch khẩn trương chỉ vào laptop.
"Đúng, không nên xem thường trí tuệ của con người, đừng nói là bức họa của mấy trăm mỹ nữ không mặc quần áo, ngay cả video chúng ta cũng có thể tải về!" An Lâm trịnh trọng nói.
"Video chính là những hình ảnh biết hoạt động như trên TV đúng không? Trời ạ, sao lại có cô gái tốt như vậy chứ! Gâu!" Đại Bạch trợn tròn mắt, đầu lưỡi chẳng biết đã lè ra từ lúc nào.
"Đúng, thế giới này không thiếu những nữ thần tạo phúc cho đàn ông độc thân!"
"Cũng tạo phúc cho chó độc thân, gâu!"
"Đây là tình yêu vượt qua biên giới, vượt qua cả chủng tộc!"
"Tôi rất yêu thích Vô Cương, gâu!"
Một người một chó bắt đầu kẻ xướng người họa, cùng lúc đó, hình ảnh của rất nhiều mỹ nữ không mặc quần áo xuất hiện trên máy vi tính, hai người bắt đầu hưng phấn.
Sora Aoi, Yui Hatano, Maria Ozawa, Amami Tsubasa, Miku Ohashi, Asuka Kirara, Hojo Maki, Yuuzuki Himawari...
Serina Hayakawa…
"Ôi mẹ nó! Anh An, đều là hàng tốt đó! Gâu!"
"Đương nhiên, anh đây đã mất công chọn lựa mà."
"Người đẹp này thật bự quá à, tôi muốn xem video của cô ấy! Gâu!"
"Được...Để tôi tải xuống..."
"Oa, người đẹp này cũng rất tuyệt vời, tôi cũng muốn có video của cô ấy, gâu!"
"Được được được, đều có hết..."
Đây là một đêm đầy vui vẻ, cả đời Đại Bạch chưa từng thấy nhiều người đẹp không mặc quần áo lại biết hoạt động như thế, chuyện này khiến cho Đại Bạch khen không dứt miệng về sự nghiệp văn hóa của Oa giới, cảm thấy lần này tới Oa giới đúng là được mở rộng tầm mắt!
Sáng sớm ngày thứ hai.
Đông Phương Tuyết chuẩn bị bữa sáng tươm tất xong xuôi, bánh bao, cơm chiên, mì sợi, mùi vị món nào cũng là số một.
Điền Linh Linh, An Lâm và Đại Bạch ăn đến là vui vẻ, cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Có một người bạn biết nấu ăn thật là tốt, phải biết chuyện vui nhất trên đời chính là ăn, mà Đông Phương Tuyết lại có thể thỏa mãn thú vui này của An Lâm.
Sau khi hưởng thụ xong bữa sáng ngon lành, An Lâm cưỡi Đại Bạch đến thủ đô lần nữa.
Ngày hôm qua hắn phải vội vã chào tạm biệt cha, hai cha con còn chưa gặp nhau cho đủ đâu.
Thế nên, đích đến đầu tiên của hắn chính là núi Bắc Vụ.
Về phần Điền Linh Linh, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này quyết định ở lại trong nhà Đông Phương Tuyết, cùng chị em tốt chơi vui mấy ngày.
Trên núi Bắc Vụ, đại trận được mở ra, một thanh niên cưỡi chó từ trên trời bay xuống.
"An Lâm đạo hữu, không ngờ hôm nay cháu lại đến, chúng ta vào trong uống trà nói chuyện chứ?" Một người đàn ông trung niên chắp tay hành lễ, cười híp mắt nói.
Người này chính là Thôi Triết, thầy của An Minh Hiên, ngày đó An Lâm vội vã rời đi, hắn còn chưa chuyện trò cho đủ, giờ phút này có cơ hội, đương nhiên không thể bỏ qua.
"Được ạ, để cháu gọi cho cha, ba chúng ta cùng nhau tới đây." An Lâm hăng hái mở miệng.
Thôi Triết nghe vậy thì ngẩn người: "Hả, Minh Xuyên không nói cho cháu biết rằng anh ấy đi chấp hành nhiệm vụ à?"
"Cái gì? Cha cháu đi chấp hành nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì!?" An Lâm chớp mắt, cảm thấy ngạc nhiên.
Sáng sớm hắn đã cưỡi chó tới đây, vì hắn nhớ rõ cha mình đang ở cảnh giới Đạo Chi Thể cấp năm, chắc hẳn là vẫn luôn tu luyện trên núi Bắc Vụ mới đúng, ai biết cha lại đi chấp hành nhiệm vụ gì gì đó.
Thôi Triết cười nhạt: "Bộ tác chiến đặc biệt của quốc gia chúng ta thường thường phát xuống một ít nhiệm vụ liên quan đến giới tu hành, những nhiệm vụ này không phải là nhiệm vụ cưỡng chế, muốn nhận hay không đều do tự nguyện. Cha của cháu nhận nhiệm vụ đi dò xét sự thay đổi nguyện khí ở núi Trường Bạch, do thiếu tướng Trình Anh dẫn đội, cũng không phải nhiệm vụ gì nguy hiểm, cháu cứ yên tâm."
"Có liên quan đến núi Trường Bạch?" An Lâm nhíu mày.
Có lẽ người khác sẽ cảm thấy chuyện này không nguy hiểm, nhưng hắn biết đây chính là cảnh tượng kì dị xảy ra trước đêm lăng mộ cấp Thiên Tiên mở cửa, chuyện này có quá nhiều điều khó lường, hắn không yên tâm nổi.
"Chú Thôi, cháu đi núi Trường Bạch một chuyến xem tình huống thế nào, việc uống trà với chú đành để lần sau." An Lâm suy nghĩ một lát, vẫn quyết định rời đi.
"Ôi chao, ôi chao, đứa nhỏ này..." Thôi Triết còn muốn giữ người lại.
Không ngờ An Lâm cưỡi chó phi vào trong mây nhanh như một trận gió, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
"Haizzz, không phải chỉ là một lần đi làm nhiệm vụ thông thường thôi sao, nhìn dáng vẻ khẩn trương của thằng bé này... Nhưng thật ra Minh Xuyên lại có đứa con trai rất tốt." Thôi Triết hâm mộ than thở một tiếng, quay lại trong đình cầm chén trà tự rót tự uống.
Mạch núi Trường Bạch, đây là Thánh Sơn trong văn hóa tộc Mãn, cũng là biên giới giữa Hoa Quốc và Cao Ly.
Trên dãy núi cao chót vót chạy dài không thấy cuối ấy, có một thôn làng ngăn cách với đời.
Mấy chục người dân há miệng gào thét, quên mình lao vào nhóm người từ ngoài đến, trong mắt lấp lánh sắc máu đỏ.
Những dân làng này tuy mang vẻ mặt đờ đẫn, nhưng hành động lại rất nhanh rất mạnh, giống như thú hoang khát máu, bộc phát đến mức tận cùng sức lực của từng bó cơ, từng thớ thịt, sức mạnh khi va chạm đủ để đụng chết một con trâu.
Nhưng nhóm người mười lăm người kia lại chẳng có chút sợ hãi nào, rút vũ khí ra, xông lên đón đầu.
Trong lúc kích động nguyên khí, mỗi người đều giống như cao thủ tuyệt thế, tùy tiện đẩy ngã hơn mười người, những con người điên cuồng bị chém chết tại chỗ.
"A!" Một cô gái trong đội không cẩn thận bị dân làng đang điên loạn đâm ngã.
Ngay sau đó, hai người khác lộ ra móng vuốt màu đen, chuẩn bị cắn xé người vừa ngã xuống đất.
Đúng lúc đó, một ánh kiếm màu xanh lam lóe qua, động tác của hai thôn dân có diện mạo đáng sợ đột ngột dừng lại, sống sờ sờ hóa thành một bức tượng bằng băng.
"Lộ Tuyết, cô không sao chứ?"
Một ông chú trung niên với vẻ ngoài anh tuấn săn sóc đưa tay kéo cô gái vừa ngã lên.
"Không có việc gì, cảm ơn anh An." Lộ Tuyết đỏ mặt, biết ơn nhìn người trước mặt.
Cô đã đến cảnh giới Đạo Chi Thể cấp bảy, nhưng khi gặp phải đám thôn dân điên cuồng này, biểu hiện của An Minh Xuyên mới đến Đạo Chi Thể cấp năm lại tốt hơn cô rất nhiều. Sở dĩ có sự chênh lệch đó, trừ việc việc An Minh Xuyên có một thanh thần binh là kiếm Lam Sương ra thì một nguyên nhân quan trọng khác là tâm lý vững vàng, cư xử chững chạc này đây.
Lực chiến đấu của tiểu đội này rất mạnh, trong số mười lăm tu sĩ không ai có tu vi thấp, thôn dân bạo động bị trấn áp rất nhanh.
Một người đàn ông cao to nghiêm nghị đưa tay dò xét hơi thở của thôn dân, chân mày nhíu lại.
"Đây là bị lây Thi Độc cấp đỉnh, tu vi của người hạ độc rất cao, chúng ta cần xin cấp trên đưa người tiếp viện!"
"Trình tướng quân, ngay cả tu vi của ông cũng không đối phó được sao?" Lộ Tuyết ngạc nhiên.
Cô biết Trình Anh là người đã đạt cảnh giới Dục Linh trung kỳ, trong bộ tác chiến đăc biệt của quốc gia, cảnh giới này đã thuộc về nhóm người cao cấp nhất, thực lực như thế còn cần tiếp viện, kẻ địch thật sự lợi hại đến vậy sao.
Trình Anh lắc đầu: "Loại Thi Độc này có thể khiến người thường bộc phát ra lực lượng gấp mười mấy lần so với bình thường, người hạ độc tuyệt đối là Thi Vương đỉnh cấp, tôi không thể đánh một trận chiến mà không có sự chuẩn bị được."
Thi Vương đỉnh cấp?
Mọi người nghe vậy đều lạnh cả người, nếu kẻ địch là Thi Vương đỉnh cấp thật, một khi chạm trán, trừ Trình Anh còn có khả năng chạy trốn, người chỗ này ai cũng không thoát được.
Đúng lúc này, điện thoại của An Minh Xuyên đổ chuông.
"Alo, Lâm à, sao bỗng dưng lại gọi điện thoại cho cha thế?"
"Cha của con đang thi hành nhiệm vụ đây."
"Cái gì, đưa vị trí cho con, con muốn đi qua đây?"
"Không được, nhiệm vụ này rất nguy hiểm, bọn cha đang chờ tiếp viện."
"Con rất trâu bò? Con chém gió chém bão gì với cha thế hả?"
Lời nói của An Minh Xuyên bị rất nhiều người ở đó nghe thấy, trên mặt ai cũng hiện vẻ tò mò.
Cuối cùng An Minh Xuyên liền bất đắc dĩ cúp điện thoại.
Ông nhắn vị trí cho An Lâm, sau đó đi đến trước mặt Trình Anh, nói: "Trình tướng quân, con của tôi nói muốn đến chỗ chúng ta giúp đỡ. Nó còn nói không cần gọi tiếp viện, dù kẻ địch có là thần thì nó cũng sẽ giết cho chúng ta xem."
Trình Anh: "..."
Trang 154# 1