Chương 101: Thiếu cái ăn!
Theo lịch sử phát triển của giới tu hành, nhân tộc không ngừng phát triển, hệ thống tu hành cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Nhất là pháp khí phòng ngự xuất hiện, nhân tộc phát hiện nguyên lai cũng không cần hao phí đại lượng tinh lực cùng tài nguyên để luyện thể, tu sĩ nhân tộc cũng có được lực phòng ngự khủng bố.
Đến thời kỳ này, luyện thể công pháp dần dần bị tan biến.
Sau đó tu tiên bách nghệ càng ngày càng phồn vinh, lúc này mới có tu tiên giới hiện tại.
Lạc Li nói phương thức tu hành của các nàng thiên về cổ tu sĩ, ý tứ này Trần Đạo Huyền đã rất rõ ràng.
Ta e là các nàng thật sự thiếu đồ ăn!
Mặc dù dưới đáy biển có được một đàn yêu thú lớn, nhưng yêu thú cũng không phải gà yếu, nào có thể dễ săn giết như vậy?
Hơn nữa yêu thú đều sống theo tộc quần.
Giao nhân tộc muốn săn giết yêu thú, nhưng yêu thú cũng còn muốn săn giết các nàng.
Đó là lý do tại sao Lạc Li cấp bách đi mua vũ khí.
Nghe Lạc Li nói các nàng thiếu đồ ăn, một kế hoạch đã sớm được ấp ủ trong lòng Trần Đạo Huyền, hắn nói:
" Lạc cô nương, có phải các ngươi ngoại trừ đi con đường luyện khí ra còn đi trên con đường luyện thể nữa, phải không?
Nghe vậy, Lạc Li đầu tiên gật gật đầu rồi lại lắc đầu: "Luyện thể của chúng ta cùng luyện thể nhân tộc các ngươi vẫn có chút bất đồng.”
Nói đến đây, nàng nở nụ cười, "Công pháp luyện thể của nhân tộc các ngươi, chúng ta biết cần tài nguyên quá khủng bố.
Con đường tu hành của chúng ta tương đương với một phiên bản đơn giản của luyện thể kết hợp với luyện khí.”
Trần Đạo Huyền không biết cái gì gọi là luyện thể và luyện khí lộ.
Nhưng nghĩ đến tộc trưởng đường đường là cường giả tam giai hậu kỳ lại thiếu chút nữa bị Chu Mộ Bạch - tu sĩ tầng một Tử Phủ chém giết, liền biết công pháp tu luyện của Giao nhân tộc không được tốt lắm.
Suy nghĩ một chút, Trần Đạo Huyền tiếp tục nói: "Ta cảm thấy Trần gia chúng ta ngoại trừ vũ khí ra, tương lai còn có thể giao dịch linh mễ cùng các ngươi.”
Linh Mễ?
Ánh mắt Lạc Li hơi sáng lên.
Rõ ràng là nàng biết Linh Mễ là gì.
Nhìn bộ dạng vui mừng của Lạc Li, Trần Đạo Huyền cuối cùng cũng nói lời ấp ủ bấy lâu: "Nếu cả hai chúng ta đều đồng ý tiến vào hợp tác sâu rộng thì có một loại tiền tệ để thống nhất giao dịch là rất quan trọng. "
Nghe tới đây, Lạc Li có chút ngượng ngùng.
Bởi vì nhân tộc công nhận linh thạch là tiền tệ giao dịch mà toàn bộ linh thạch của các nàng đã ở chỗ này.
Xem Lạc Li khó xử.
Trần Đạo Huyền cười nói: "Kỳ thật không có linh thạch cũng không sao, Lạc cô nương, không biết ngươi có nghe nói qua chế độ cống hiến trong tu tiên đại tộc hay không? "
"Chế độ cống hiến là gì?"
"Đơn giản mà nói chính là tộc nhân giao linh thạch, linh quáng, linh châu, các loại tài nguyên cho gia tộc là có thể đạt được điểm cống hiến của gia tộc, sau đó lấy những điểm cống hiến để đổi linh thạch, linh châu, linh quáng, các loại tài nguyên."
"Ý của ngươi là dùng điểm cống hiến của Trần gia thay thế tiền giao dịch của hai bên chúng ta?"
Lạc Li cuối cùng cũng phản ứng lại hỏi.
"Đúng chính là ý tứ này."
Nhìn thấy Lạc Li do dự, Trần Đạo Huyền nói: "Lạc cô nương lo lắng Trần gia chúng ta chiếm đoạt đồ đạc của ngươi, không nhận nợ phải không..."
"Không, không.........ta tin tưởng các ngươi."
Lạc Li nhăn nhó nói, "Chính là... Chính là ta sợ đến lúc đó song phương quên mất điểm cống hiến có bao nhiêu hoặc là song phương nói không rõ, ngươi hiểu ý của ta mà. "
“Ta hiểu ý của Lạc cô nương rồi."
Trần Đạo Huyền lấy ra hai cái ngọc giản trống rỗng từ trong túi trữ vật, phân biệt nhập hai bộ số vào bên trong.
"Hai quả ngọc giản này bị ta nhập vào con số 96756, nó đại biểu cho 96756 viên linh thạch."
Trần Đạo Huyền đưa ngọc giản cho đối phương, "Sau này ngươi lại cầm điểm cống hiến trong ngọc giản để giao dịch cùng Trần gia ta.
Đến lúc đó tốn bao nhiêu linh thạch, chúng ta cùng nhau thay đổi điểm cống hiến là được.”
Nghe thấy vậy, Lạc Li mắt sáng ngời, nàng tiếp nhận ngọc giản, có chút không có ý tốt nói: "Ngươi không sợ ta tùy ý thay đổi con số trong ngọc giản này sao?”
Nghe vậy, Trần Đạo Huyền lắc lắc ngọc giản trong tay nói: "Ta còn có sao lưu, loại phương thức giao dịch này cần chính là song phương duy trì tín nhiệm tuyệt đối, Trần gia chúng ta nguyện ý tin tưởng Giao nhân tộc.”
Nghe trần Đạo Huyền chân thành nói, Lạc Li xấu hổ vì sự thông minh nhỏ bé của mình.
Nàng ngẩng đầu nghiêm túc gật gật đầu nói: "Nếu Trần gia các ngươi nguyện ý tin tưởng chúng ta Giao nhân tộc, chúng ta cũng nguyện ý tín nhiệm các ngươi.”
Giờ khắc này, quan hệ hai bên trở nên hòa hợp hơn bao giờ hết.
Cuối cùng Lạc Li dùng giọng điệu đùa giỡn nói: "Ngươi muốn kiểm kê linh thạch cùng linh quáng vật tư không?”
Trần Đạo Huyền lắc đầu cười nói: "Ta tin tưởng ngươi.”
Dường như lại bị câu nói này làm cho xúc động, Lạc Li nhìn Trần Đạo Huyền một cái thật sâu, sau đó xoay người nhảy xuống biển.
Ngay sau đó, đám giao nhân đem các loại vật tư bỏ ra ngoài, rồi lại đem phi kiếm nhét vào trong bạch sắc cự bối.
Sau đó, từng người một nhảy xuống nước biển biến mất không thấy.
Sau nửa tách trà.
Cách Quan Hải Đình mấy chục km, một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp nổi lên mặt biển nhìn lại, liếc mắt nhìn bóng dáng màu trắng thanh phong đạo cốt đứng trên Quan Hải Đình, sau đó mỉm cười biến mất trên mặt biển.