Chương 70: Quy mô nhân khẩu
Huyện Trường Bình.
Từ đường Trần thị.
Cao tầng của Trần thị nhất tộc đứng cúi đầu, bên trái là cao tầng của nhà máy pháp khí do Trần Lương Ngọc cầm đầu, bên phải là quan viên huyện nha huyện Trường Bình.
Ánh mắt Trần Đạo Huyền đảo qua Trần Lương Ngọc, cuối cùng rơi vào trên người đứng đầu bên phải - Trần Chi huyện lệnh huyện Trường Bình.
"Trần huyện lệnh, ta lệnh cho ngươi điều tra tình huống chi tiết nhân khẩu trong tộc, đã điều tra xong chưa?"
"Bẩm thiếu tộc trưởng."
Trần Chi chắp tay, “thuộc hạ đã điều tra xong mười ngày trước, qua huyện nha kiểm tra lại.
Trần thị nhất tộc ta có 1039 trẻ em dưới mười tuổi, trai tráng từ mười lăm đến bốn mươi tuổi nhiều nhất đạt tới 1665 người, trên 40 tuổi ít nhất chỉ có 969 người.
Trong đó, số nam đinh trưởng thành trong gia tộc đạt tới 914 người, phụ nữ trưởng thành chỉ có 751 người, trong huyện thành..."
Trần Chi thuần thục báo cáo số liệu nhân khẩu gia tộc lại một lần nữa, kết quả kiểm tra nhân khẩu và số liệu huyện nha trình lên lần này không khác gì mười ngày trước.
Chứng minh trong khoảng thời gian này, đích xác Trần Chi không có lười biếng, điều tra chi tiết rõ ràng toàn bộ tình huống nhân khẩu trong tộc.
Trong phần số liệu nhân khẩu này, Trần Đạo Huyền nhìn trúng nhất chính là người lớn cùng với trẻ em dưới mười tuổi.
Ở thế giới này, bình thường nam nữ thành hôn khá sớm, nữ tử lấy chồng khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, ngược lại nam tử kết hôn chậm một chút, nhưng cũng sẽ không vượt qua mười lăm tuổi..
Nhiều năm như vậy, Trần gia không thể phát triển lớn mạnh, một mặt là tài nguyên tu hành không đủ, không thể sinh ra đủ tu sĩ để bảo hộ tộc nhân, mặt khác cũng là sản nghiệp gia tộc cằn cỗi, không cách nào nuôi sống được số lượng nhân khẩu khổng lồ.
Phàm là dân số quy mô ngàn vạn nhân khẩu như Chu gia, tiểu gia tộc như Trần gia trăm triệu lần cũng không dám nghĩ tới, dù sao phàm nhân của gia tộc cũng phải tiêu hao các loại tài nguyên, cơm áo gạo tiền đều phải hao phí tài nguyên.
Tuy rằng tu sĩ chướng mắt những tài nguyên này, nhưng cũng là tài nguyên trọng yếu đối với một tu tiên gia tộc, ảnh hưởng đến căn cơ gia tộc, bởi vì bọn họ quyết định quy mô nhân khẩu của một gia tộc, ví dụ như điều kiện cơ bản để duy trì quy mô nhân khẩu —— lương thực!
Chu gia nắm giữ bao nhiêu linh mạch Trần Đạo Huyền không biết, nhưng đám người ở Quảng An phủ đều biết rõ, số hòn đảo mà Chu gia chỉ dùng để trồng lương thực bình thường đã có mấy trăm, chứ đừng nói là tàu hàng qua lại từ Quảng An phủ không ngừng cung cấp lương thực cho người Chu gia.
Chính là vì có những lương thực này mà tộc quần Chu gia mới có thể không ngừng lớn mạnh, cho nên quy mô nhân khẩu trong tộc đạt tới mấy chục triệu.
Trần Đạo Huyền cũng muốn noi theo phương thức phát triển của Chu gia, chỉ cần trên cơ sở này làm ra những thay đổi nhất định.
Trần gia muốn phát triển lớn mạnh, không có khả năng dựa vào mấy ngàn nhân khẩu trên Song Hồ Đảo, tất cả lãnh đạo gia tộc đều biết rõ điểm này.
Nhưng mà hoàn cảnh gia tộc gian nan, ngay cả linh khí để tu luyện cũng không thể bảo đảm, mù quáng mở rộng nhân khẩu gia tộc chỉ có thể đem gia tộc triệt để sụp đổ.
Trần Đạo Huyền biết rõ nếu không cách nào chuyển hóa nhân khẩu thành năng suất, cuối cùng sẽ trở thành gánh nặng khổng lồ của gia tộc chứ không phải trợ lực.
Đáng mừng chính là Trần gia có sự tồn tại của hắn, mà nhấc lên một chút mầm mống công nghiệp hóa phiên bản Tiên Giới ở ngoại ô huyện Trường Bình.
Mà nhu cầu công nghiệp hóa đối với dân số là không thể nghi ngờ.
Lấy nhà máy Phi Kiếm trong khu công nghiệp hiện nay mà nói, mặc dù chỉ cần mười lăm công nhân là có thể vận hành nhà máy Phi Kiếm.
Nhưng nhân lực xung quanh nhà máy phi kiếm này không chỉ có mười lăm người, ví dụ như người thu mua nguyên liệu linh quặng thạch, phụ trách quản lý nhà máy, phụ trách đóng gói cho Xích Ảnh Phi Kiếm, cũng chính là xưởng sản xuất hộp kiếm.
Trần Đạo Huyền bán phi kiếm cho tu sĩ nhân tộc, cũng không đến mức như bán cho tộc giao nhân, ngay cả bao bì cũng không có.
Những thứ này cũng cần một lượng lớn nhân khẩu, hơn nữa trong tương lai, nhà máy Phi Kiếm mở rộng quy mô thì nhu cầu nhân khẩu cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Cho nên Trần gia không chỉ muốn lớn mạnh nhân khẩu mà Trần Đạo Huyền còn chuẩn bị dùng nhân khẩu lớn mạnh vào chuyện trồng trọt lương thực.
Nhưng lương thực cũng là căn cơ quan trọng của gia tộc, Trần gia cũng không có khả năng chỉ dựa vào phương thức mua bên ngoài để duy trì tiêu hao lương thực của gia tộc.
Trong lòng Trần Đạo Huyền đã có giải pháp đối với tình huống này, tạm thời chuyện quan trọng nhất đối với Trần gia chỉ có hai chuyện: Một bồi dưỡng ra một linh mạch, hai mở rộng quy mô nhân khẩu gia tộc.
Trần Đạo Huyền tính làm hai chuyện này cùng nhau.
Chuyện linh mạch đã giải quyết rất tốt, hiện tại thậm chí là tương lai, mở rộng nhân khẩu gia tộc sẽ là chính sách cơ bản của Trần thị nhất tộc, ít nhất trong vòng ba trăm năm, chuyện mở rộng dân số của gia tộc cũng sẽ không dừng lại.
Trần Đạo Huyền nghĩ đến điều này, nhìn về phía Trần Chi nói: "Trần huyện lệnh, ngày mai ta sẽ lên đường đến Quảng An Phủ để mua sắm vật tư cho gia tộc.
Trong hai tháng này, ta muốn huyện nha các ngươi thành lập một bộ phận kế hoạch hóa gia đình, chuyên môn phụ trách cổ vũ tộc nhân sinh sản, ta đặt một mục tiêu: ta muốn nhân khẩu gia tộc tăng lên gấp mười lần trong vòng ba năm!”
Trần Chi Nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi ngay tại chỗ, vẻ mặt của hắn khổ sở nói: "Nhưng thiếu tộc trưởng, phụ nữ có thể sinh con trong gia tộc cũng không nhiều, mở rộng gấp mười lần..."
"Ta biết nữ nhân trong gia tộc hiện tại không đủ nhưng lập tức sẽ đủ."
Trần Đạo Huyền thản nhiên nói.