Chương 93: "Thùng cơm"
"Phù!"
Mười mấy ngày này, đầu tiên là an trí nữ nô Xuất Vân quốc, sau đó lại sàng lọc mầm tiên Trần thị làm cho Trần Đạo Huyền hơi mệt mỏi.
Trở lại động phủ, Trần Đạo Huyền chỉ muốn ngã xuống giường ngủ một giấc.
Nhưng thói quen quanh năm vẫn khiến hắn kéo thân thể mệt mỏi đi tới trước mặt linh nhãn trong phòng luyện công.
Mở ra phong bế linh nhãn.
Một cỗ linh khí lập tức xông ra ngoài.
Nhưng Trần Đạo Huyền phát hiện linh khí bốc ra ngoài trở nên ít đi.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Trần Đạo Huyền trầm xuống
"Năm đó tu sĩ Tiên tự bối phát hiện tổng cộng bảy khẩu linh nhãn ở Xích Đồng sơn mạch, chỗ này được sử dụng ít nhất, hiện tại cũng đã đến lúc linh khí dần dần khô kiệt.".
Nghĩ đến điều này, trong lòng Trần Đạo Huyền có chút khó chịu.
Dù sao khẩu linh nhãn này đã đi theo hắn suốt mười một năm tu hành.
Có thể nói, Trần Đạo Huyền có tu vi như ngày hôm nay là nhờ khẩu linh nhãn này ban tặng, mà hiện giờ khẩu linh nhãn này lại sắp khô kiệt.
Cũng không phải lo lắng không có linh khí để tu hành, chỉ là Trần Đạo Huyền cảm thấy trong thâm tâm có chút khó có thể tiếp nhận.
Hiện tại Hắn rốt cục cũng lý giải được vẻ mặt cô đơn của Trần Tiên Hạ khi nghe được Xích Đồng quáng mạch khô kiệt.
Đó không phải là không nỡ, mà là cảm khái năm tháng qua đi.
"Không qua cơn mưa thì sao thấy được cầu vồng, sâu không phá kén thì lấy gì mà thành bướm!"
Rất nhanh Trần Đạo Huyền điều chỉnh lại tâm tình của mình, mỉm cười.
Bất giác, đạo tâm càng thêm kiên định.
Lấy ra một viên Thủy Linh Châu từ trong túi trữ vật lại ăn một viên Tụ Khí Đan.
Hơn một tháng, Trần Đạo Huyền lại cảm nhận được tốc độ tu luyện cuồng bạo, khóe miệng hơi nhếch lên.
….
Hôm sau.
Trần Đạo Huyền mặc niệm Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh một lần, sau khi thức hải cất giữ một khỏa tinh trần, kết thúc một đêm tu hành.
Cảm nhận được chân khí tràn đầy trong đan điền, một tia xoay quanh khí hải đang lớn mạnh.
Trần Đạo Huyền hài lòng nở nụ cười.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì đó.
Trần Đạo Huyền lấy ra một quả ngọc giản từ trong túi trữ vật, ngọc giản này không phải là vật của hắn mà là công pháp luyện thể mua được tại phòng đấu giá Chu thị Quảng An phủ – "Long Mãng Thôn Thiên Công"
Hơn một tháng đạt được môn công pháp này, Trần Đạo Huyền mượn "Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh", đặc tính đốn ngộ đã sớm đem môn công pháp này hiểu được.
Lại nói tiếp, tu luyện môn luyện thể công pháp này tương đối dễ, thậm chí không cao hơn công pháp "Quy Nguyên Công" mà Trần Đạo Huyền chủ tu là bao nhiêu.
Phải biết rằng, Trần Đạo Huyền chủ tu "Quy Nguyên Công" chính là môn công pháp phổ biến nhất, thích hợp cho đệ tử luyện khí kỳ đánh nền nhất trong Càn Nguyên Kiếm Tông.
Mặc dù "Quy Nguyên công" không có gia tăng thuộc tính nhưng thắng ở tu hành dễ hơn so với phần lớn các công pháp khác.
Đợi đến khi tu sĩ trúc cơ thành công, chuyển tu bất luận một loại công pháp nào cũng sẽ không có trở ngại quá lớn
Bởi vậy, môn công pháp này lưu truyền rộng rãi nhất ở Vạn Tinh Hải, là công pháp mà tu sĩ luyện khí kỳ tu luyện nhiều nhất.
Hiện tại Trần Đạo Huyền phát hiện môn "Long Mãng Thôn Thiên Công" này lại có thể so với "Quy Nguyên Công".
Điều này làm cho hắn cảm thấy như lấy được chí bảo.
"Dựa theo giới thiệu của công pháp "Long Mãng Thôn Thiên Công", môn công pháp này tiêu hao không phải là linh khí mà là các loại nguyên liệu nấu ăn trân quý như yêu thú nhục, linh mễ, linh quả,....".
Trần Đạo Huyền nhìn ngọc giản giới thiệu, cảm thấy dở khóc dở cười..
“Ta làm sao cảm thấy đây không phải là công pháp luyện thể gì mà là công pháp “thùng cơm”, thật không hổ là hai chữ “Thôn Thiên”."
Nghĩ đến điều này, Trần Đạo Huyền tiếp tục tu luyện "Long Mãng Thôn Thiên Công".
Hắn có dự cảm có thể đem môn công pháp này nhập môn trong hôm nay.
Quả nhiên.
Theo môn công pháp luyện thể này vận hành, dạ dày Trần Đạo Huyền nhúc nhích điên cuồng, kèm theo đó là một cỗ cảm giác đói khát mãnh liệt.
Sự hung mãnh của cổ cảm giác đói khát này xém tí nữa thì làm hắn ngất đi.
Từ khi Trần Đạo Huyền đạt tới luyện khí kỳ thì đã có thể ích cốc, hắn chưa bao giờ cảm nhận được đói khát mãnh liệt như vậy, tựa như nếu không ăn thì một giây sau sẽ bị đói chết.
Cũng may Trần Đạo Huyền đã có chuẩn bị từ trước, hắn lập tức lấy ra một khối thịt yêu thú nướng chín to bằng nắm tay từ trong túi trữ vật nhai nuốt lên.
Thịt Huyết Ban Hải Xà tươi ngon, nhưng dù sao cũng đã cất giữ trong túi trữ vật mấy tháng, hương vị kém tươi mới hơn so với lúc mới giết.
Trần Đạo Huyền đã sớm đói đến hai mắt choáng váng, căn bản không để ý đến hương vị như thế nào, hắn thô bạo nhai nuốt từng miếng thịt nướng yêu thú vào.
Chưa hết một nén nhang, trong túi dạ dày nho nhỏ của Trần Đạo Huyền chứa ít nhất mấy trăm cân thịt nướng Huyết Ban Hải Xà.
Phải biết rằng, đây cũng không phải là thịt gia cầm gia súc bình thường, năng lượng ẩn chứa trong thịt của nó, đừng nói là người bình thường luyện khí tu sĩ tiêu hóa cũng phí sức.
Nhưng Trần Đạo Huyền ăn nhiều cân thịt như vậy, ngoại trừ bụng có một chút hơi phồng lên thì không có bất kỳ biến hóa nào khác.