Chương 97: Vọng Hải đình
Bay thẳng về phía bắc.
Trần Đạo Huyền dừng lại trên bầu trời của rạn san hô mà lần trước giao dịch.
Nhìn mặt biển mênh mông bát ngát, Trần Đạo Huyền chậm rãi hạ xuống.
"Ta cùng Giao nhân tộc luôn đứng để giao dịch, như vậy nhìn có vẻ có chút giương cung bạt kiếm."
Trần Đạo Huyền yên lặng nói.
Giao dịch với Giao nhân tộc là một công việc làm ăn lâu dài với Trần gia, cũng không phải làm một hai đơn rồi là xong.
Trần Đạo Huyền còn muốn mượn sức mạnh của Giao nhân tộc để mở ra kho báu của thế giới dưới đáy biển Vạn Tinh Hải.
Hắn sẽ không bỏ Giao nhân tộc thị trường trong bất kỳ trường hợp nào.
Nếu không muốn từ bỏ mối quan hệ tốt với đối phương thì giao dịch như nào lại có vẻ vô cùng quan trọng.
Cũng may trong lần giao dịch lần trước, Ấn tượng của Giao nhân tộc với hắn không tồi, chắc lần giao dịch này sẽ không còn xuất hiện cảnh đối chọi gay gắt như lần trước.
"Hay là kiến tạo một lương đình trên biển ở đây đi."
Hắn nhìn phần nổi bật nhất của đá ngầm dưới đáy biển đã kéo dài đến mặt biển, đủ để trở thành nền móng của vọng lâu.
Nói làm là làm.
Trần Đạo Huyền vỗ túi trữ vật lấy ra Xích Ảnh phi kiếm, chân khí quán thấu, kiếm quang dài ba thước xuyên thấu ra ngoài.
Xoạt!
Dùng thần thức khống chế Xích Ảnh phi kiếm chém tới đá ngầm dưới đáy biển.
Chẳng bao lâu sau.
Một khối đá ngầm khổng lồ toàn thân như bạch ngọc bị Xích Ảnh phi kiếm gọt thành hai đoạn.
Chỗ đá ngầm đứt gãy bóng loáng như ngọc, không nhìn ra dấu vết cắt một chút nào.
Trần Đạo Huyền hài lòng gật gật đầu, tiếp tục khống chế phi kiếm không ngừng cắt dọc theo phiến đá.
Dựa trên những gì hắn tưởng tượng được.
Trần Đạo Huyền không ngừng dùng phi kiếm mài giũa khối đá ngầm này.
Nửa canh giờ sau.
Một chòi đình thô ráp được Trần Đạo Huyền xây dựng trên nền đá ngầm trên mặt biển.
Nhìn từ xa.
Lương đình tựa như trôi nổi trên mặt biển, nếu bỏ qua sự thô ráp của nó thì nhìn qua cũng có chút thú vị.
Bước vào vọng lâu.
Trần Đạo Huyền nhìn quanh một vòng, cảm giác còn thiếu chút gì đó.
Lần thứ hai lấy ra một khối đá từ đáy biển, qua nhiều lần giày vò nó, hắn chế làm ra được một cái bàn đá cộng thêm hai cái ghế đá.
Lập tức.
Trần Đạo Huyền dùng khống hỏa thuật hấp khô vết nước trong lương đình.
Dưới hơi nước bao phủ, lương đình trên biển tựa như tiên cảnh trong mơ vậy.
- Dù sao cũng cảm giác còn thiếu chút ý tứ nữa!
Trần Đạo Huyền vuốt cằm lẩm bẩm nói.
Chợt hắn bay lên trời, bay vòng quanh lương đình mấy vòng cuối cùng rốt cục phát hiện thiếu cái gì.
- À, thì ra là ngươi chưa có tên!
Trần Đạo Huyền mắt khẽ sáng lên, cười nói.
Theo một hồi kiếm quang bay múa, trong chớp mắt ba chữ lớn "Quan Hải Đình" xuất hiện ở phía trên Thạch Đình.
Từ khi hắn quyết định xây dựng vọng lâu này đến khi vọng lâu được xây dựng xong, mất chưa đầy một giờ.
Loại hiệu suất công việc này, cho dù đặt ở kiếp trước cũng cực kỳ kinh khủng.
Nhưng Trần Đạo Huyền biết đây là nhờ lực lượng của tu sĩ.
Lực lượng tu sĩ không chỉ biểu hiện ở lực phá hoại cường đại của nó mà còn thể hiện ở năng suất cường đại của nó.
Tỷ như chỉ có tu sĩ mới có thể canh tác linh điền.
Nếu để cho phàm nhân bình thường đi trồng linh điền, thì có hao hết sức lực cũng trồng không được, cho dù chỉ một mẫu linh điền.
Bởi vì linh mễ khác với gạo thông thường.
Cây lúa cứng cỏi, nó cần phải có pháp khí mới có thể cắt đứt, chứ đừng nói đến công việc khó khăn hơn là lột vỏ.
Vì vậy.
Cho dù là quần thể tu sĩ cũng phải chuyên môn học tập mới có thể trồng linh điền.
Tu sĩ biết trồng linh điền được xưng là linh thực phu, mặc dù chức nghiệp này kém nổi danh hơn luyện đan sư, luyện khí sư, trận pháp sư, chế phù sư.
Nhưng cũng được coi là ‘đẹp trai con nhà giàu’ trong quần thể tán tu.
Một năm, Linh Thực Phu kiếm được linh thạch ít nhất cũng cao hơn gấp mấy lần so với tán tu.
Đương nhiên.
Ở Quảng An phủ, vì tán tu đều không có linh mạch, cho nên dù biết trồng linh điền thì môn thủ nghệ này cũng chỉ có thể làm thuê cho tu tiên đại tộc.
Với sức mạnh bóc lột quanh năm suốt tháng của tu tiên đại tộc ở Vạn Tinh Hải, thì những linh thực phu này căn bản không kiếm được mấy linh thạch.
Điều này cũng dẫn đến sự quan tâm của các tán tu trong việc học cách trồng linh điền giảm đi rất nhiều.
......
Vào ban đêm.
Chờ đợi đủ một ngày.
Giao nhân tộc mới chậm rãi đi tới.
Quả nhiên.
Lần này Lạc Li đến một mình, còn tất cả thủ hạ mà nàng mang đến đều được nàng sắp xếp trong những rạn san hô dưới đáy biển.
Cũng không giống như lần trước, để luôn một đám tráng hán giao nhân vây quanh Trần Đạo Huyền, muốn trấn trụ khí thế của hắn.
- Trần Đạo Huyền, ta tới rồi!
Lạc Li xuất hiện trên mặt biển, kỳ quái nhìn đình đá do Trần Đạo Huyền kiến tạo, cuối cùng nhảy lên ngồi trên đá.