Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 101: Thế hệ trẻ của Cao đẳng Tinh Diệu quá yếu!

Chương 101: Thế hệ trẻ của Cao đẳng Tinh Diệu quá yếu!
Hồng Tâm Nguyên vừa nói lời này, ngay lập tức làm cho các vị lãnh đạo cấp cao trong cứ địa cảm thấy bất mãn, cho rằng thiếu niên này quá mức ngạo mạn, coi thường thế hệ trẻ trong cứ địa của bọn họ như vậy.
Chân mày Nghiêm Xuân Thu cau lại, nhưng cũng vì nể mặt của Hồng tông sư, khó mà nói gì đó.
Hồng Tâm Nguyên thấy vậy, hơi hơi hừ nhẹ một tiếng, nhất thời, từ phía sau lưng hắn một luồng khí tức khổng lồ bốc lên, khuấy loạn mây gió, hoành ép bốn phương tám hướng!
Nghiêm Xuân Thu đứng mũi chịu sào, bị luồng khí tức này đè ép thân thể thẳng hướng lui về sau, bị bất đắc dĩ phải bộc phát ra toàn bộ thực lực, khó khăn lắm mới ngăn cản được luồng khí áp này.
Hồng Tâm Nguyên lấy một dáng vẻ quan sát Nghiêm Xuân Thu nhàn nhạt nói: “Bùng nổ toàn bộ khí lực mới miễn cưỡng ngăn cản được khí tức của ta chèn ép, nghe nói ngươi lại là Tổng phụ trách của trường Cao đẳng Tinh Diệu, quá yếu, khó trách chọn lựa học viên hạt giống cũng yếu như vậy, còn để tên Phong Vân đó đi Võ đạo điện làm mất mặt, còn không bằng mang vị trí đó nhường cho ta.
Nghiêm Xuân Thu nhìn chằm chằm Hồng Tâm Nguyên, sắc mặt hết sức khó coi, nhưng cùng lúc trong lòng cũng rất chấn động, nhìn dáng vẻ đối phương bất quá mới mười bảy mười tám tuổi, lại nắm giữ chiến lực đáng sợ như vậy, cho dù sử dụng hết khí tức cũng khiến cho hắn không có cách nào chống lại, nghe nói quá kinh người!
Những vị lãnh đạo cấp cao khác cũng không khỏi chấn động, nữa chữ cũng không nói ra.
Lúc này, Hồng Thiên Ba ở một bên mở miệng nói: “Tâm Nguyên, lui ra, không được vô lễ.”
Sau đó hắn tiếp tục nói: “Tâm Nguyên là thế hệ hậu bối xuất sắc nhất trong tộc ta, năm gần mười bảy tuổi đã đạt được Bán Tiên Thiên tầng thứ, lần này dẫn hắn xuất hiện, chính là muốn học hỏi kinh nghiệm.”
Mười bảy tuổi, đã là võ giả Bán Tiên Thiên!
Lãnh đạo cấp cao của cứ địa Tinh Diệu nghe nói như vậy, hít một hơi khí lạnh, hoàn toàn không thể tin vào hai tai của mình.
Đây cũng quá dọa người rồi!
Nghiêm Xuân Thu cũng không ngoại lệ, vẻ mặt chấn động dữ dội, chẳng trách mình phải bùng nổ toàn bộ thực lực mới có thể ngăn được khí tức của Hồng Tâm Nguyên chèn ép.
“Ta xem như vậy đi, sẽ để cho vị Phong Vân kia cùng với Hồng Tâm Nguyên so tài một lần, người nào thắng danh ngạch này liền thuộc về người đó, như thế nào?”
Hồng Thiên Ba nói.
Lời này vừa nói ra, lãnh đạo cấp cao của căn cứ đều im lặng, nói là so tài, nhưng kỳ thật kết quả đã sớm định trước.
Phong Vân mặc dù có tư chất xuất chúng, nhưng so với Hồng Tâm Nguyên hoàn toàn kém xa, hai bên căn bản cũng không phải là cùng một cấp độ.
Nhưng đây là đề nghị tông sư đưa ra, bọn họ nào dám làm ngược lại, chỉ có thể đồng ý.
Tình hình chung là như thế, Nghiêm Xuân Thu cũng không có cách nào xoay chuyển tình thế, không ngừng than vãn.
Một trăm dặm ngoài cứ địa Tinh Diệu ngoài, một dãy núi nhô lên, một cái sông nối liền, trong đó nước biếc quanh co, mặt sông yên tĩnh trong suốt như màu hổ phách.
Chín tầng ánh sáng chiếu xuống vàng rực, nước sông dường như làm nổi bật lên một màu vàng rực rỡ, ánh sáng lộng lẫy, rọi khắp tứ phương.
Một nhánh tiểu đội võ giả đi đến đây.
Bọn họ là tiểu đội săn thú đứng đầu trong cứ địa Tinh Diệu, được đặt tên là tiểu đội Thiên Hồ, tổng cộng có năm người, ba nam, hai nữ, tu vi của mỗi người đều đạt cấp độ võ giả Cực Hạn, trên người tản ra một loại ý chí kiên cường, vừa nhìn là biết thường xuyên lăn lê bò trườn trong thời khắc sinh tử.
“Nơi này phong cảnh thật không tệ.” Đội viên Ngân Hồ nhìn cảnh sắc trước mắt, thở dài nói.
“Nếu như không xét tới những con thú dữ ở bốn phía kia mà nói.” Đội trưởng Thiên Hồ đúng lúc chen vào một câu.
“Oa, đội trưởng ngươi quá Sát phong cảnh.”
Mấy vị đội viên bất đắc dĩ trợn trắng mắt.
“Ầm!!”
Nhưng mà ngay tại lúc này, sâu trong rừng rậm truyền tới âm thanh chấn động dữ dội, tiếp theo, một cái bóng đen lớn xuất hiện.
Nhìn kỹ, đó là một con mãng xà màu đen dài hơn trăm thước, vảy trên người lóe lên như kim loại sắc bén, khí tức hung ác đột nhiên phát ra, làm cho người ta không rét mà run.
“Đây là Hắc Diệu mãng xà, hung thú cấp tám.”
Mấy vị thành viên tiểu đội Thiên Hồ nhìn thấy rõ ràng, sau đó mặt liền biến sắc, quát to.
Sau đó lập tức bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch, bước vào trạng thái chiến đấu.
Nhưng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên trên Hắc Diệu mãng xà, một cái chân một bàn tay nhẹ nhàng rơi xuống.
Ầm!!
Sau một khắc, mặt đất giống như chấn động, đất đai xung quanh đều rung chuyển, tiểu đội Thiên Hồ dưới chân lảo đảo, suýt nữa đứng không vững.
Chờ sau khi bọn họ vất vả giữ vững thân thể, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một màn làm bọn họ kinh ngạc.
Chỉ thấy con Hắc Diệu mãng xà kia lại trực tiếp bị một cước này miễn cưỡng giết chết, cả đầu cũng bị bẹp!
Thân ảnh kia đứng ở nơi đó, so sánh với thân thể đen bóng của con mãng xà, có vẻ vô cùng nhỏ bé, nhưng người đó dường như chỉ là giẫm đạp một con kiến, một cước đem Hắc Diệu mãng xà đạp cho chết!
Hung thú cấp tám, lại chết như vây?
Tiểu đội Thiên Hồ đều sợ ngây người, cằm cũng rớt xuống một chỗ.
Sau đó, khi bọn họ nhìn thấy rõ thân ảnh kia, càng lộ vẻ chấn động, chỉ thấy một vị thiếu niên ngũ quan tuấn mỹ, thoạt nhìn bộ dạng chỉ mười bốn mười lắm tuổi.
Nhưng mà nhìn một chút, trong tiểu đội Thiên Hồ, Ngân Hồ kêu lên một tiếng nói: “Là hắn, Phong Vân.”
“Phong Vân!? Phong Vân là ai?”
“Nói nhảm, đương nhiên là thiên tài năm nhất trong Cao đẳng Tinh diệu của chúng ta, thủ tịch Phong Vân!”
Là hắn!
Lần này, các thành viên tiểu đội Thiên Hồ nhìn về phía Phong Vân ánh mắt thay đổi, Phong Vân ở trong cứ địa đúng là có độ ‘hot’ rất cao, có thể nói toàn dân đều biết.
Mà lúc này, Thiên hồ như nhớ ra cái gì đó, khẽ thở dài: “Đáng tiếc, bây giờ lại xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, sức lực của một người có thể quét sạch toàn bộ thế hệ trẻ trong căn cứ, lại là mười bảy tuổi thì đã đến được cấp độ Bán Tiên Thiên, Phong Vân ở trước mặt hắn cũng phải ảm đạm phai mờ.”
Vài thành viên khác nghe vậy, cũng đều bất đắc dĩ than thở, nói một cách công bằng, trong lòng bọn họ là ủng hộ Phong Vân kia, dù sao thì cái tên Hồng Tâm Nguyên cũng là người ngoài.
Nhưng người sau sức mạnh bày ra ở nơi đó, kết quả không phải là bọn họ có thể thay đổi
Mười bảy tuổi Bán Tiên Thiên?
Bên kia, Phong Vân bắt được lời của bọn họ, vẻ mặt khẽ động.
Xem ra trong hai tháng hắn rời đi, bên trong cứ địa đã xảy ra một ít chuyện ha.
Nghĩ tới đây, Phong Vân bước chân nhẹ một chút, trực tiếp hướng về phía cứ địa mà đi.
Khoảng chừng nửa ngày sau, hắn trở lại Cao đẳng Tinh Diệu.
Nhìn căn cứ to lớn trước mắt, Phong Vân có chút cảm thán, qua hơn hai tháng sinh hoạt ở thôn quê, bây giờ trở về thành phố, ngược lại có một loại cảm giác như là đang mơ.
Sự xuất hiện của hắn, đương nhiên làm cho các võ giả bên trong cứ địa chú ý.
“Là Phong Vân, hắn đã trở lại rồi!”
“Hắn rời đi hai tháng, không biết tu vi đã đạt tới tầng thứ gì .”
“Đạt tới tầng thứ gì cũng không được, có thể cao hơn Bán Tiên Thiên sao?”
“Haizzzz…..”
Rất nhiều người nhìn Phong Vân đều thở dài không dứt.
Phong Vân ánh mắt không có để ý bốn phía, hắn vừa vào trong thành, chẳng ngó ngàng gì tới, thẳng hướng biệt thự nội thành mà đi, dự định đi trước gặp Tiểu Lan tỷ cùng viện trưởng các nàng một chút.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất