Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 102: Trên trời dưới đất, chỉ thử một kiếm!

Chương 102: Trên trời dưới đất, chỉ thử một kiếm!
Tin tức Phong Vân trở về dĩ nhiên là như mọc thêm cánh, rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Cao đẳng Tinh Diệu
Các võ giả nội thành cơ bản đều biết chuyện này.
Nhưng mà phần lớn đều nắm cổ tay thở dài, có lẽ không trở lại mới là lựa chọn chính xác, nếu không, đối mặt với tên Hồng Tâm Nguyên kia, thế nào cũng thất bại thảm hại.
Một gian bên trong biệt viện.
Hồng Tâm Nguyên đứng ở trong đó, hắn nghe tin tức bên ngoài truyền về, cười nhạt, không có để ý chút nào, căn bản dường như không để ở trong lòng.
Trong mắt hắn, Phong Vân chẳng qua là một nhân vật nhỏ bé mà thôi, ánh mắt của hắn đã sớm rơi vào bên trong Võ Đạo điện cứ điện Giang Hải rồi.
Chỉ có các thiên tài hào kiệt nơi đó, mới đáng giá để hắn đi khiêu chiến.
……
Bên này.
Sau khi Phong Vân trở lại biệt thự, Phong Tiểu Lan cùng viện trưởng các nàng dĩ nhiên là vạn phần kích động, lo âu trong lòng cũng hoàn toàn buông xuống.
Từ biệt hơn hai tháng, nhất là tại thời buổi loạn lạc này, quả thực làm cho người ta lo lắng.
Bây giờ nhìn thấy Phong Vân bình an vô sự trở lại, Phong Tiểu Lan và viện trưởng các nàng cũng đều hoàn toàn yên tâm.
“Oa, thật là một Tiểu Bạch Miêu đáng yêu!”
Lúc này, Phong Tiểu Lan nhìn thấy Tiểu Bạch Hổ trên vai Phong Vận, thoáng cái liền bị mê mẫn, một lần nữa chứng minh nữ nhân đối với sinh vật đáng yêu không có một chút sức đề kháng nào.
Tiểu Bạch Hổ dĩ nhiên là không thèm để ý đến Phong Tiểu Lan, nó đối với Phong Vân thái độ hòa nhã thân thiện, ngoài ra, đối với người nào đều là vẻ mặt một bộ ‘Lão tư đệ nhất thiên hạ’, chẳng thèm ngó tới.
Chỉ một điểm này, thật là có đặc tính siêu cấp hung thú Bạch Hổ.
Về phần những phương diện khác, không đề cập tới cũng được.
Phong Vân trở lại không bao lâu, Nghiêm Xuân Thu tới biệt thự, đi cùng hắn còn có Chu Thắng, Lục hiên cùng Chiến Tâm.
“Ta nghĩ ngươi đã nghe rồi, chuyện là căn cứ có thêm một vị thiên tài.”
Bên trong viện, Nghiêm Xuân thu nhìn Phong Vân đi ra, khẽ thở dài nói.
Phong Vân gật đầu một cái: “Nghe nói qua một chút, dường như mười bảy tuổi đã đạt tới Bán Tiên Thiên.”
“Không sai, người này tên là Hồng Tâm Nguyên, là hậu bối duy nhất trong gia tộc của tông sư Hồng Thiên Ba, sỏ dĩ đi tới nơi này, chính là vì vị trí hạt giống bên trong căn cứ, bây giờ ngươi trở lại, ta nghĩ, không bao lâu nữa, hắn sẽ khiêu chiến ngươi..”
Câu nói kế tiếp Nghiêm Xuân Thu không hề ghi chú, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, Hồng Tâm Nguyên muốn thay thế Phong Vân, cướp đi vị trí hạt giống.
Phong Vân nghe vậy, không nói gì thêm.
Nghiêm Xuân Thu cho là hắn bị trấn áp, thở dài, thời điểm đang muốn mở miệng nói một ít lời an ủi.
Bỗng nhiên………….
Một đạo âm thanh vang dội ở bên trong căn cứ truyền ra:
“Phong Vân, ta ở quảng trường trung tâm của căn cứ chờ ngươi, ngươi thắng, mới có tư cách lấy được vị trí hạt giống.”
Không nghi ngờ chút nào, chủ nhân của âm thành này chính là Hồng Tâm Nguyên, sau khi hắn biết Phong Vân trở lại bên trong, ngay lập tức phát ra khiêu chiến, có thể nói là vô cùng tự tin. (hừm..tự tin cách tự tử không xa đâu!!!)
Các võ giả bên trong căn cứ đã bị kinh động, không nghĩ tới khiêu chiến nhanh như vậy liền muốn bắt đầu.
Bên trong viện.
Nghiêm Xuân Thu mặt liền biến sắc, hắn vội vàng nói với Phong Vân: “Ngươi mới mười bốn tuổi, hắn đã mười bảy tuổi, tỷ thí như thế không công bằng, ngươi không cần để ý tới hắn, chuyện này giao cho ta, để ta đối phó.”
Vị trí hạt giống chỉ là chuyện nhỏ, hắn sợ Phong Vân sau khi thất bại không gượng dậy nỗi, lúc đó rơi vào trầm luân.
“Không cần phiền toái như vậy.”
Phong vân lắc đầu một cái, thẳng hướng bên ngoài biệt thự mà đi tới.
Nghiêm Xuân Thu thấy vậy, vừa muốn ngăn cản, nhưng một giây kế tiếp, hắn lại chấn động phát hiện, Phong Vân đã biến mất ngay tại chỗ, im hơi lặng tiếng, tốc độ vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Sau lưng, ba người Chu Thắng vẻ mặt của bọn họ cũng vậy.
……..
Trên quảng trường trung tâm.
Lúc Phong Vân đến nơi này, chung quanh đã bu đầy người, có thể nói nước chảy cũng không thông, chen vai sát cánh.
Nhưng mà thời điểm hắn xuất hiện, đám người tự động tách ra, chừa cho hắn một cái lối đi thông đến sân diễn võ của quảng trường.
Bên trên sàn diễn võ, một đạo thân ảnh thon dài mạnh mẽ rắn rỏi đứng chắp tay, vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ, mắt không nhìn xuống.
Nhìn Phong Vân leo lên sàn diễn võ, Hồng Tâm Nguyên cười nhạt: “Mười bốn tuổi lãnh ngộ Kiếm ý cùng Đao ý, ngươi cũng xem là không tệ, đáng tiếc, ngươi lại gặp ta.”
Vừa nói, hắn vừa đưa ra ba ngón tay: “Ba chiêu, ta chỉ cần ba chiêu là có thể đánh bại được ngươi.”
Phong Vân nghe vậy, trừng mí mắt lên: “Phải không, nhưng ta đánh bại ngươi chỉ cần một kiếm.”
Cái gì!
Lời này vừa nói ra, những võ gia dưới đài đều sợ ngây người.
Bọn họ đều cho là lỗi tai mình nghe lầm.
Đối mặt với cấp độ Bán Tiên Thiên Hồng Tâm Nguyên, Phong Vân lại nói ‘Một kiếm đánh bại hắn’ lời này! Tự tin của hắn từ đâu mà tới!!
Đầu tiên Hồng Tâm Nguyên hơi giật mình, rồi sau đó lắc đầu cười một tiếng: “Ngươi đang chọc cười ta hay sao? Vậy chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công rồi.”
Phong Vân sắc mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng lấy tay nắm chuôi của Kim Ngân kiếm, hướng về phía Hồng Tâm Nguyên nói: “Một kiếm.”
Chân mày Hồng Tâm Nguyên nhíu chặt, một giây kế tiếp, một đạo tiếng kiếm đột nhiên reo vang lên, đón lấy, một vệt kim sắc kiếm quang sáng chói tới cực điểm bung ra ngay trước mắt hắn.
Trong nháy mắt Hồng Tâm Nguyên có một luồng cảm giác cực kỳ đáng sợ, dường như bị cái gì đó rất kinh khủng theo dõi, không tự chủ được rùng mình một cái.
Theo bản năng, hắn bộc phát ra toàn bộ thực lực.
Khí thế thuộc về Bán Tiên Thiên phóng lên cao, đồng thời bốn phía quanh thân hắn, xuất hiện một số điểm vỡ ra, giống như Kim Cương, vừa như Bảo Ngọc, trong suốt mà thuần túy, cực độ ngưng luyện.
Những thứ này chính là lúc đạt tới võ giả Tiên Thiên, biểu hiện của nguyên lực thăng tiến thành Tiên Thiên.
Nguyên lực Tiên Thiên bất kể là sức chống đỡ, hay là uy lực, đều vượt xa, Tiên Thiên nghiền nát hết thảy các cấp độ võ giả trở xuống.
Nhưng mà, còn không chờ Hồng Tâm Nguyên phóng quyết tâm đến, đã nhìn thấy một màn ánh sáng kim sắc kiếm quang chói lọi ầm ầm phóng đại, một luồng kiếm ý dồi dào bắn ra, hướng lên tận trời cao!
Sáu thành kiếm ý, xuất!
Núp trong bóng tối tông sư Hồng Thiên Ba thấy cảnh này, da mặt điên cuồng co rúm, vẻ mặt hết sức kinh hãi: “Sáu… Sáu thành kiếm ý!?”
Đùa gì thế? Mười bốn tuổi lãnh ngộ sáu thành kiếm ý!
Nghiêm Xuân Thu bọn họ vừa mới chạy tới xem cuộc chiến, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống, tròng mắt đều muốn nổ lên.
Sáu thành kiếm ý, cái đặc biệt này vẫn còn là cong người sao!
“Bạo cho ta!!”
Hồng Tâm Nguyên điên cuồng thúc giục nguyên lực Tiên Thiên, liên tục đánh ra công kích mạnh nhất, nhưng đều tan tành bên dưới kiếm quang kia, dễ như trở bàn tay, ngay cả một giây ngăn trở cũng đều không làm được.
Tiếp đó, hắn không nhìn thấy gì, trước mắt dường như chỉ còn lại có cái này.
Áp lực mênh mông không có giới hạn hướng đến Hồng Tâm Nguyên mà nghiền ép, muốn tránh cũng không được, không thể tránh né!
Trên trời dưới đất, chỉ một kiếm này!
“Không…..”
Hồng Tâm Nguyên dường như cảm nhận được mình rơi vào chỗ chết, phát ra sợ hãi gầm nhẹ.
Xoạt!
Kiếm quang cuối cùng cũng không có chém trúng hắn, mà là rơi trên sàn diễn võ, trực tiếp chém thành từng mảnh vụn, hóa thành bột mịn, biến mất trong cuồng phong.
Hồng Tâm Nguyên ngồi liệt trên mặt đất, há mồm thở dốc, trên trán mồ hôi lạnh như mưa, cũng không còn nhìn thấy cảm giác cao cao tại thượng như trước.
Lúc này, trên quảng trường tiếng gió lớn như vậy dừng lại, cây kim rơi xuống cũng nghe tiếng, không có người nào khác nói chuyện.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất