Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 106: Đao của ngươi, vỡ!

Chương 106: Đao của ngươi, vỡ!
Sương trắn lượn lờ, mây mù phiêu diêu.
Một thân ảnh đang xuyên đến, nó nhanh như điện, tạo ra từng đạo dấu vết trên không trung.
Chính là Huyền Thanh Tương.
Trên lưng nó, chính là ba người Phong Vân.
Đám người Phong Vân rời cứ địa Tinh Diệu đã tròn một tháng, trừ lúc nghỉ ngơi ở trạm trung chuyển, thời gian còn lại đều trên đường đi.
Khoảng cách từ cứ địa Tinh Diệu đến cứ địa Giang Hải khá xa, trên đường có nhiều hung thú, các võ giả dưới tiên thiên, trừ khi có cao thủ bảo vệ, nếu không, dựa vào thực lực của mình sẽ không thể đi được.
Đám người Phong Vân cũng đang đi trên đoạn đường này, đã gặp không biết bao nhiêu hung thú.
Nhưng đều bị Tôn Chí đánh lui.
Thực lực của ông ta rất mạnh, dĩ nhiên là võ giả cấp tiên thiên viên mãn, khoảng cách đến cảnh giới vô thượng tông sự, cũng chỉ thiếu một bước mà thôi.
Nhưng một bước này cũng rất khó đi, thậm chí là mấy chục năm, cũng có khi là cả đời không thể vượt qua.
Đương nhiên Phong Vân cũng âm thầm lấy hình chiếu của Tôn Chí.
[Người hình chiếu] : Tôn Chí
[Tuổi] : 55 tuổi
[Cảnh giới] : Võ giả tiên thiên
[Rơi xuống] : Võ kỹ tứ giai Cuồng Phong Chưởng, võ kỹ ngũ giai Liệt Địa Chưởng , võ kỹ ngũ giai <Đằng Vân Bách Chiến Pháp>, công pháp ngũ giai Tạo Hóa Nguyên Khí Công, thiên phú chưởng pháp cấp thấp, thiên phú hệ phong trung cấp, chưởng ý (Hai thành), một bảo khí thượng phẩm bao tay Vân Đan.
So với hình chiếu của các võ giả tiên thiên mà Phong Vân đã từng gặp, thì Tôn Chí, chính là người hoa lệ nhất.
Không nói đến tư chất thiên phú của ông ta, một loạt võ kỹ và công pháp ngũ giai, cộng với bảo khí thượng phẩm, cũng đã vượt qua hình chiếu võ giả tiên thiên mà Phong Vân có.
Không hổ là đến từ cứ địa nhị đẳng, mặc dù phương diện tư chất không có gì nổi bật, nhưng các phương diện khác, hoàn toàn có thể vượt qua các võ giả tiên thiên ở cứ địa tam đẳng.
Phong Vân tin rằng, nếu Tôn Chí quyết đấu với các võ giả tiên thiên mà hắn đã gặp ở Nam Giang lúc trước, người thua chính là những võ giả tiên thiên ở Nam Giang kia.
Lại qua năm ngày nữa.
Đến ngày thứ sáu, Tôn Chí đứng phía trước Huyền Thanh Tương bỗng nhiên mở miệng: “Phía trước là đến rồi.”
Phong Vân nghe vậy, ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy phía trước có những đỉnh núi liên miên không dứt, chập trùng bất định, hoặc nguy nga hùng vĩ, hoặc xanh tươi bích tú, hoặc giống đại long, hoặc như bàn hổ.
Nguyên lực thiên địa nồng đậm hình thành những gợn sóng sương mù, lượn lờ bốn phía, có một phong thái riêng biệt.
Mà ở chính giữa khu vực này, là một cứ địa to lớn, từ dưới đất mọc lên, giống như hoang thú thời tiền sử, kích thước to lớn, Phong Vân xem chừng, sợ là còn lớn gấp năm lần cứ địa Tinh Diệu.
“Nguyên khí thiên địa thật nồng đậm.”
Lăng Vạn Hư đứng một bên sợ hãi nói.
“Dưới cứ địa bố trí một Tụ Nguyên Trận to lớn, từng giây từng phút sẽ có nguyên lực tập trung lại đây…” Tôn Chí nhàn nhạt giải thích.
“Dưới toàn bộ cứ địa đều có Tụ Nguyên Trận, trời ạ!”
Lăng Vạn Hư không nhịn được mà kinh hãi thốt lên, cái thủ bút này, cũng quá lớn.
Phong Vân đứng một bên, ánh mắt chớp động, xem ra ở cứ địa Giang Hải này có trận pháp sư cực kỳ lợi hại, nếu có hình chiếu của đối phương, vậy con đường tu hành của hắn sau này sẽ dễ hơn rất nhiều.
Không cần đi đâu tìm khoáng mạch nguyên lực nữa, chỉ cần bố trí Tụ Nguyên Trận là được.
“A, đồ nhà quê từ nơi nào đến đó, ngạc nhiên như vậy, thật sự mất mặt.”
Lúc này, một giọng nói trào phúng truyền đến.
Sau đó, ở bên cạnh có một con Song Đầu Biên Bức màu đỏ thẫm lướt đến.
Trên lưng con dơi này có ba người đang đứng, phía trước là một người trung niên mặc quần áo màu xanh nhạt, chắc chắn cũng là thượng sứ như Tôn Chí.
Sau lưng ông ta, có hai người trẻ tuổi, một nam một nữ, nam tử cao gầy, nữ tử tướng mạo thanh tú, đều khoảng mười bảy, mười tám tuổi.
Mà người vừa nói kia, chính là thiếu niên cao gầy.
“Ngươi nói ai?”
Lăng Vạn Hư không dám lỗ mãng trước mặt Phong Vân, nhưng đối với bên ngoài, hắn ta vẫn là đệ nhất thiên kiêu của cứ địa Tử Dương.
Hắn ta trừng mắt nhìn thiếu niên cao gầy, tuôn ra kiếm ý, muốn ra uy với đối phương.
Nhưng mà, khi hắn ta nhìn vào mắt đối phương, lại chấn động mạnh một cái, không nhịn được bật ra một tiếng khó chịu, lui lại mấy bước, mới khó khăn dừng lại.
Thấy thế, thiên niên cao gầy đối diện cười lạnh một tiếng: “Một thành rưỡi kiếm ý mà cũng dám lấy ra khoe khoang, đừng có mất mặt nữa, về luyện thêm vài năm đi.”
Nói xong, hắn ta nhìn tên cứ địa trên ống tay áo Lăng Vạn Hư và Phong Vân, rồi cười nhạo nói: “Ta tưởng là ai, thì là là cứ địa Tử Dương và cứ địa Tinh Diệu xếp cuối, khó trách lại yếu như vậy, một thành rưỡi kiếm ý mà cũng có thể trở thành hạt giống thiên tài.”
Nữ tử bên cạnh không nói gì, chỉ hé miệng cười, dáng vẻ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Vị thượng sứ kia và Tôn Chí cũng không có ý kiến gì, hiển nhiên là bọn họ ngầm đồng ý loại cạnh tranh này.
“Ngươi…” Sắc mặt Lăng Vạn Hư đỏ bừng, muốn phản bác lại không nói ra nửa chữ, bởi vì đối phương nói là thật, qua nhiều thế hệ, cứ địa Tinh Diệu và cứ địa Tử Dương thật sự ở hạng chót.
Phong Vân nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt quét qua thiếu niên cao gầy, chiến đao sau lưng hắn ta bỗng nhiên điên cuồng chấn động.
Sắc mặt thiếu niên cao gầy kinh hãi, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, liều mạng đè lại chiến đao của mình, không để nó bay ra ngoài.
“Đao của ngươi, vỡ rồi.”
Lúc này, Phong Vân nói ra một câu.
Thiếu niên cao gầy còn chưa phản ứng lại, đã thấy chiến đao của mình bỗng tru tréo lên, trong chớp mắt tràn đầy vết nứt, sau đó bạo vỡ, bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng.
Cái gì!
Thiếu niên cao gầy chăm chú nhìn Phong Vân, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và mờ mịt, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, vì sao Phong Vân liếc mắt một cái, chiến đao của hắn ta liền vỡ nát!
Nữ tử thanh tú bên cạnh há to miệng, trên mặt đầy kinh ngạc nhìn Phong Vân.
Tôn Chí và vị thượng sứ trung niên kia nhìn Phong Vân một cái thật sâu.
“Ít nhất là thiên phú hệ Kim cao cấp….”
Tôn Chí thầm nói trong lòng, có thể cách không điều khiển chiến binh, chỉ có thiên phú hệ Kim cao cấp trở lên mới làm được.
Như vậy lúc trước ông ta dự cảm không sai, tên Phong Vân này, quả nhiên không phải thiên tài đơn giản.
So với với hạt giống thiên tài trong cứ địa tam đẳng, rõ ràng Phong Vân đã vượt qua bọn họ rất nhiều.
Cho dù đặt trong đám thiên tài trong căn cứ của ông ta, cũng không thua kém chút nào.
“Lần này có chút thú vị…”
Tôn Chí nhẹ nhàng cười một tiếng, bỗng nhiên ông ta rất tò mò, không biết ở đây, Phong Vân có thể đi được bao xa.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất