Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 105: Trước giờ xuất phát!

Chương 105: Trước giờ xuất phát!
"Ngươi đúng là cái thằng quái vật con!"
Nghiêm Xuân Thu nói ra tiếng lòng của tất cả các giáo viên ở đây.
Chỉ là, bọn hắn tuy rằng rất rung động, nhưng đồng thời cũng rất tự hào.
Lúc trước Hồng Tâm Nguyên tới cao đẳng Tinh Diệu, một mình quét ngang tất cả các học viên, bỏ lại một câu “Thầy đã yếu, học sinh còn yếu hơn” liền nghênh ngang rời đi.
Chuyện này khiến cho rất nhiều giáo viên không vừa lòng, chỉ là bọn hắn cũng không phải đối thủ của Hồng Tâm Nguyên, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Mãi đến khi Phong Vân trở về, một kiếm đánh bại Hồng Tâm Nguyên.
Một khắc này, bên trong nội tâm bọn họ gần như kích động đến nổ tung, cho tới bây giờ còn chưa bĩnh tĩnh lại được.
Cho nên khi đối mặt với Phong Vân, đã rung động lại càng thêm kích động.
Tuy rằng Phong Vân không phải do bọn họ dạy dỗ nhưng dù sao cũng là người của học viện Tinh Diệu, cũng làm cho bọn họ cùng có cảm giác vinh dự, hưng phấn không gì sánh được.
Phong Vân đối với chuyện này chỉ có thể bất đắc dĩ xoa chóp mũi, không nói gì.
"Ngươi tới đúng lúc lắm. Chúng ta đang thương lượng thông báo cho ngươi, nửa tháng sau chính là thời điểm sứ giả của cứ địa Giang Hải đến nơi. Ngày hôm đó ngươi nhớ rõ không được bế quan, tránh bỏ lỡ mất cơ hội."
Nghiêm Xuân Thu báo cho Phong Vân biết thời gian chính xác. Cái này, cũng chính là mục đích mà hắn tới nơi này.
"Nửa tháng nữa ư? Ta biết rồi."
Phong Vân gật đầu, âm thầm ghi nhớ.
Nửa tháng sau, một năm nay cũng coi như đã trôi qua. Mà Phong Vân, cũng coi như đã mười lăm tuổi.
Nghĩ tới thiếu niên trước mắt ngay cả một nửa tuổi tác bọn họ cũng chưa bằng, vậy mà đã có đủ thực lực nghiền ép bọn họ, những giáo viên này, bao gồm cả Nghiêm Xuân Thu, đều sinh ra cảm giác đời này sống uổng. Quả thật là vô cùng xấu hổ!
. . .
Sau đó, Phong Vân liền quay về biệt thự.
Thời gian tiếp theo, hắn cơ bản không bế quan, mỗi ngày chỉ cấp tốc đánh với hình chiếu, luyện võ kỹ, thử công pháp, thuận tiện dạy cho Tiểu Lan tỷ tu hành võ đạo. Thời gian ngược lại lại trôi qua vô cùng thoải mái.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng muốn đi gặp mặt vị tông sư Hồng Thiên Ba kia, muốn lấy được hình chiếu của hắn.
Nhưng đáng tiếc, đối phương ngay ngày hôm sau đã mang theo Hồng Tâm Nguyên rời đi, nghe nói là đi kiếm danh ngạch rồi.
Điều này làm cho Phong Vân cảm thấy rất tiếc nuối. Hắn còn chưa có hình chiếu của tông sư mà.
Tuy rằng hình chiếu của võ giả có cảnh giới cao hơn hắn quá nhiều, tỉ lệ rơi đồ lúc khiêu chiến sẽ rất thấp, nhưng tóm lại vẫn có một tia cơ hội.
"Quên đi, sau này lại nói vậy."
Phong Vân cũng không gấp gáp, sau này chung quy sẽ có cơ hội thôi.
Lúc sau, hắn đi một chuyến tới thương hội Hoa Hồng.
Bên trong thương hội.
Phong Vân một lần lấy ra một ngàn bình đan dược, gần như xếp thành một tòa núi nhỏ. "Ta tạm thời phải đi xa một chuyến, trong thời gian ngắn sẽ không trở về. Những đan dược này xem như bán trước thời hạn đi."
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy, con mắt lóe lên, "Không biết ngài lúc nào mới trở về?"
"Để xem tình hình đã. Ta cũng không quá chắc chắn. Tiền ngươi cứ như thường lệ gửi vào tài khoản kia. Như vậy nhé, ta còn có việc, đi trước."
Phong Vân không ở lại lâu, phất tay lên trực tiếp rời đi.
Trương Ngạo Tuyết nhìn bóng lưng Phong Vân dần dần biến mất, không nói gì.
Mà lúc này, lão nhân lần trước xuất hiện ở bên cạnh nàng, nhìn về phía trước, chần chừ nói: "Tiểu thư, thiên tài đệ nhất trong cứ địa chúng ta, Phong Vân, có vẻ như cũng sắp sửa rời đi trong thời gian tới. Hơn nữa, hắn cũng sử dụng kiếm. . .”
Câu này, ý tứ đã rất rõ ràng.
Trương Ngạo Tuyết lại lắc đầu, "Không nên suy đoán thân phận khách hàng. Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình là được. Những chuyện khác, không nên đi quá giới hạn."
"Ta hiểu rồi thưa tiểu thư."
. . .
Thời gian dần dần trôi đi. Rất nhanh, nửa tháng đã qua.
Một ngày, trên khoảng không phía trên cứ địa Tinh Diệu bỗng nhiên xuất hiện một bóng mờ to lớn.
Đó là một con chim khổng lồ, cơ thể hùng tráng, hai cánh mở rộng chừng mấy chục thước, toàn thân phủ kín bởi lông vũ màu xanh đen, dưới ánh mặt trời lóe ra tia sáng bóng bẩy chói lóa như kim loại.
Một đôi móng vuốt kia có thể dễ dàng quắp bật lên cả một tòa nhà, vô cùng sắc bén.
"Hung thú cấp sáu, Huyền Thanh Tựu!"
Đám võ giả bên trong cứ địa nhận ra hung thú này, nhao nhao hoảng sợ nói.
Mà khiến cho bọn họ càng thêm chấn động chính là, trên người Huyền Thanh Tựu đó có hai bóng người đang đứng.
Huyền Thanh Tựu tốc độ rất nhanh, mấy chục giây sau liền thành công đáp xuống quảng trường trung tâm cứ địa Tinh Diệu.
Nhóm cao tầng cứ địa Tinh Diệu đã sớm chạy đến chào đón.
Huyền Thanh Tựu đi xuống hai bóng người. Đi phía trước là một vị nam tử mặc y phục màu xanh nhạt, thoạt nhìn bốn mươi năm mươi tuổi, đầu tóc hoa râm. Hai mắt hắn sắc bén vô cùng. Nơi hắn nhìn qua, không người dám tới giương mắt nhìn lại.
Mà phía sau hắn, chính là Lăng Vạn Hư của cứ địa Tử Dương.
Cứ địa Tinh Diệu và cứ địa Tử Dương cách nhau gần nhất, từ trước tới nay, đều là hai cái cứ địa một nhau đi.
"Tham kiến Thượng sứ đại nhân."
Cao tầng cứ địa tụ tập đầy đủ tới nghênh đón, chắp tay hành lễ với nam tử kia.
"Ừ." Nam tử kia gật gật đầu, sau đó lập tức nói: "Lệ thượng sứ trước kia chuyên môn phụ trách nơi này nay đã thành công tấn thăng tới cảnh giới Tông Sư, được điều đến địa phương khác. Bởi vậy từ giờ trở đi, do ta phụ trách hai cứ địa Tinh Diệu và Tử Dương các ngươi. Phải rồi, ta tên là Tôn Chí.”
"Đã khiến Tôn thượng sứ hao tâm tổn trí." Mấy người cao tầng nhanh chóng đáp lời. Đối với bọn họ mà nói, ai tới đều giống nhau. Dù sao nhìn kiểu gì cũng đều là người không thể đắc tội.
"Phải rồi, hạt giống mà cứ địa các ngươi chọn lựa ra đâu rồi?" Tôn Chí mở miệng hỏi.
"Ở đây ạ."
Mấy vị cao tầng chỉ chỉ Phong Vân vẫn một mực im lặng đứng ở bên cạnh, nói: "Đây là thiên tài đệ nhất cứ địa chúng ta, Phong Vân."
"Hử?”
Tôn Chí quét mắt qua một cái, trong mắt lướt qua một tia ngạc nhiên. Nếu như không phải mấy người cao tầng chỉ ra, hắn căn bản không có cảm giác được ở đó còn đứng một người.
Mà thậm chí cho dù là lúc này, hắn cũng không nhìn thấu cảnh giới của đối phương, giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, lập lờ mờ nhạt.
Lúc này, Phong Vân đứng ra, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Tham kiến Thượng sứ."
"Nhóc con khá đấy."
Tôn Chí sâu sa nhìn Phong Vân một cái, chỉ là một cứ địa Tinh Diệu nho nhỏ, còn xếp gần cuối trong số các cứ địa cấp ba, không nghĩ tới lại sinh ra một vị thiên kiêu như vậy, khiến hắn cảm thấy chuyến đi này cuối cùng cũng không uổng phí.
Ánh mắt Lăng Vạn Hư có chút trốn tránh, lén liếc mắt nhìn Phong Vân, bên trong có không cam lòng, có phẫn hận, cũng có sợ hãi.
Phong Vân dùng một kiếm đánh bại hắn, để lại cho hắn ám ảnh rất nặng trong lòng, cho dù thời gian đã trôi qua lâu như vậy, nhưng hắn vẫn không thể phôi phai.
"Thượng sứ đại nhân một đường bôn ba, không bằng lưu lại nghỉ ngơi nửa ngày, nghỉ ngơi dưỡng sức một hồi rồi lại đi."
Mấy người cao tầng cứ địa ở bên cạnh đề nghị.
Tôn Chí lắc đầu, "Không cần. Lên đường luôn đi."
Sau đó, Phong Vân bước lên lưng Huyền Thanh Tựu. Sau một tiếng hót, Huyền Thanh Tựu lâp tức bay lên, xuyên qua tầng mây, rất nhanh đã biến mất sau chân trời.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất