Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 111: Càng thiên tài càng tốt!

Chương 111: Càng thiên tài càng tốt!
Phong Vân ở diễn võ phòng quét hình chiếu một tuần, mới bạo ra Dịch Cân Đoán Cốt Công của Đinh Hợi.
Đinh!
[Trận chiến với hình chiếu Đinh Hợi thắng lợi!]
[Rơi xuống] : Công pháp luyện thể ngũ giai Dịch Cân Đoán Cốt Công
“Có hiển hóa không?”
“Hiển hóa.”
Phong Vân thầm nói trong lòng.
Ong!
Tin tức như lũ lụt tràn vào đầu hắn, là toàn bộ kinh nghiệm và kí ức tu luyện công pháp luyện thể này của Đinh Hợi.
Ầm ầm!
Sau đó, Phong Vân cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt từ trong cơ thể truyền ra, cảm giác giống như có người đạp nát tất cả gân cốt trong cơ thể hắn, sau đó liều mạng nối lại, sau đó lại đạp nát, lại nối lại…
Cảm giác này rất khó chịu, không phải chỉ có một trận đau đớn, mà giống như thủy triều, từ đợt này đến đợt khác.
Thần kinh đại não của Phong Vân điên cuồng lay động, trên trán nổi lên từng mảng gân xanh.
Hắn cắn chặt răng, liều mạng nhẫn nại.
Cuối cùng, không biết qua bao lâu, sau khi đã hoàn thành cải tạo, toàn thân Phong Vân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Mẹ nó, một lần duy nhất đạt đến gân cốt cự hạn, quả nhiên phải trả giá lớn…”
Dịch Cân Đoán Cốt Công này giống như dự liệu của hắn, đã được Đinh Hợi tu đến cấp đại thành, lúc hắn hiển hóa ra, từ nhập môn, trực tiếp tấn thăng đến cấp đại thành, chỉ một lần duy nhất.
Điều này bằng với thành quả tu luyện mười mấy năm của Đinh Hợi, hiển hóa một lần duy nhất trên người hắn, đồng thời cũng hiển hóa một lần đau đớn, có thể nghĩ là đau đớn thế nào.
Nhưng may mắn, cuối cùng cũng vượt qua.
Phong Vân hít sâu một hơi, sử dụng nguyên lực thuộc tính Hỏa, hong khô một thân mồ hôi lạnh sạch sẽ.
Hoạt động gân cốt một chút, hắn cảm nhận một loại bão hòa, điều này nói rõ gân cốt hắn đã đạt đến cực hạn.
“Khí lực đạt đến hai mươi lăm vạn cân…”
Đây là khí lực thật của bản thân, không trải qua bất kỳ môn pháp nào.
Bởi vì tu hành công pháp luyện thể ngũ giai, hơn nữa đã đạt đến cực hạn, nên gân cốt của hắn cũng rèn luyện đến cấp cực hạn, xem như gián tiếp đề cao sức chịu đựng của hắn đến mức cao nhất, cho nên mới đạt đến hai mươi lăm vạn cân.
“Còn một môn nữa…”
Phong Vân yên lặng suy nghĩ, sau đó đi ra diễn võ phòng, ở đây nửa tháng, hắn cũng nên ra ngoài hít thở không khí.
Từ diễn võ phòng đi ra đại sảnh, đám người Chu Linh đang thảo luận gì đó.
Sau khi nhìn thấy Phong Vân, Chu Linh lập tức nói: “Phong Vân học đệ, ngươi đến đúng lúc lắm, chúng ta đang thảo luận cuộc khảo hạch tân nhân hơn một tháng sau, trời ạ, lần này có quá nhiều biến thái.”
Khảo hạch tân nhân sao?
Phong Vân rất có hứng thú với cái này, nghe nói, người đứng đầu sẽ có 5w điểm tích lũy.
Hắn tạm thời còn thiếu rất nhiều điểm tích lũy, cũng không có vật liệu luyện đan, luyện khí, vật liệu quét ra lúc trước đã bị hắn dùng hết rồi, bây giờ phải lích lũy một lần nữa.
Hơn nữa, hắn cũng không thể hỏi xin đám Chu Linh điểm tích lũy được, bọn họ cũng phải tu hành. Cho nên, vị trí đứng đầu cuộc khảo hạch tân nhân này, hắn cảm thấy rất hứng thủ.
“Bên Huyền Điện ở cứ địa Nam Giang, nghe nói lần này có một siêu cấp thiên tài, mười bảy tuổi đã đạt đến cấp võ giả tiên thiên, rèn luyện xong mười tám cái huyệt khiếu, có thiên phú hệ Hỏa cao cấp và thiên phú Thương Đạo, quả thật trâu bò.”
Uông Vĩ cảm thán.
“Không chỉ như vậy, nghe nói cứ địa Tô Hồ cũng xuất hiện một quái vật giống cứ địa Nam Giang, cũng mười bảy tuổi đạt đến võ giả tiên thiên, có thiên phú kiếm đạo cao cấp và thiên phú hệ Phong cao cấp…”
Trịnh Hào Kiệt cũng nói.
“Cái này còn chưa tính đến vài tên quái vật ở Thiên Điện và Địa Điện, hàng năm đều rất mạnh, năm nay càng thêm biến thái, bây giờ tân nhân càng ngày càng đáng sợ, thậm chí ngay cả ta cũng không phải đối thủ của bọn họ.”
Tuyên Phong bất đắc dĩ nói, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm.
Ở cứ địa Tinh Diệu, tư chất của hắn ta coi như xuất sắc, nhưng đến nơi này, hoàn toàn thuộc dạng hạ đẳng, không đủ tư cách.
Đạt đến võ giả tiên thiên là đã cực hạn, tiềm lực hao hết, muốn tấn thăng cấp tông sư, cũng rất khó khăn.
Phong Vân nhớ kỹ những cái tên này, không những với tư cách là đối thủ, đến lúc đó có thể lấy hình chiếu của bọn họ, quét ra những thứ tốt trên người bọn họ.
“Phong Vân học đệ, vận khí của ngươi quá kém, mới đến đã gặp những tên biến thái kia, quên đi, chúng ta đừng tranh đoạt với bọn họ, tìm cái gì tham dự ban thưởng là được.”
Chu Linh thấy Phong vân trầm mặc không nói, cho là hắn bị đả kích, lập tức mở miệng an ủi.
“Đúng vậy, Phong Vân, ngươi đã rất lợi hại rồi, ít nhất, tư chất của ngươi còn mạnh hơn chúng ta, những người kia là quái vật, chúng ta là con người, không thể so sánh được.”
Đám người Trịnh Hào Kiệt cũng nhanh chóng tiến lên an ủi.
Phong Vân giật mình, lập tức nhẹ nhàng cười, biểu thị mình không sao. Ngược lại, hắn còn hi vọng thiên phú của những thiên tài này cao hơn, đến lúc đó, hắn lấy hình chiếu cũng hăng hái, nếu không thì không có gì thú vị.
Lúc sau, hắn và đám người Chu Linh ăn bữa cơm, sau đó lại đi vào diễn võ phòng.
Chu Linh nhìn bóng lưng Phong Vân, không khỏi cảm thán: “Phong Vân học đệ thật khắc khổ, từ khi đến đây vẫn luôn tu hành.”
Trịnh Hào Kiệt gật đầu: “Đúng vậy, còn khắc khổ hơn lúc ta còn trẻ, khó trách Phong Vân học đệ còn nhỏ như vậy đã trở thành thủ tịch.”
“Hi vọng cuộc khảo hạch tân nhân lần này, sẽ không đả kích hắn…”

Trong diễn võ phòng.
Mỗi ngày Phong Vân đều sinh hoạt theo quy luật, sau khi quét xong hình chiếu thì tu hành, sau đó lại quét hình chiếu.
Cứ như vậy trôi qua hơn nửa tháng.
Một ngày nọ.
Trong không gian tấm gương, ở chiến trường hỏa diễm.
Phong Vân đang quyết đấu với hình chiếu Dương Báo, hai bên đánh nhau kịch liệt, khí thế hừng hực.
Mười phút sau.
Phong Vân dùng sáu thành kiếm ý, chém ra một kiếm cực hạn, đáng nổ Dương Báo đang sống sờ sờ, hóa thành đầy trời huyết vụ.
Đinh!
[Trận chiến với hình chiếu Dương Báo thắng lợi!]
[Rơi xuống] : Công pháp ngũ giai <Đại Nhật Thiên Cương Quyết>.
“Có hiển hóa không?”
“Hiển hóa.”
Vẻ mặt Phong Vân kích động, hơn nửa tháng, cuối cùng cũng tuôn ra môn công pháp này, quả thật vui mừng.
Ong!
Một lát sau, tin tức khổng lồ tràn đến , nhanh chóng dung nhập vào trong đầu hắn.
Cùng lúc đó, một trận đau đớn kịch liệt hơn lúc trước ập đến, giống như có vô số tiểu đao đang điên cuồng chém cắt lục phủ ngũ tạng hắn.
Cảm giác này, giống như bị ngàn đao băm thây, đau đớn đến mức Phong Vân liên tục hít khí lạnh. Mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, hắn phải dùng toàn bộ sức lực chống đỡ.
Không biết qua bao lâu, Phong Vân tưởng rằng đã qua một thế kỷ.
Trong nháy mắt, tất cả thống khổ biến mất, giống như vừa rồi chỉ là mơ.
Một lúc lâu sau, Phong Vân mới hồi phục tinh thần, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Thật sự không phải đau đớn mà con người có thể chịu được…”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất