Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 114: Võ giả Địa Điện, chỉ thường thôi!

Chương 114: Võ giả Địa Điện, chỉ thường thôi!
Trong đường hầm , những bán Tiên Thiên, võ giả cực hạn của Thiên điện và Địa Điện đi qua đoạn đường nhất định phải đi để tới điểm kết thúc đó bỗng nhiên đồng thời dừng lại bước chân.
Bọn họ cứ như vậy đứng ở nơi đó, không tiến lên cũng không lui lại, đối mặt với đám võ giả Huyền Điện cùng Hoàng Điện đến sau, khóe miệng lộ ra một vệt cười quái dị.
Đám võ giả Huyền Điện, Hoàng Điện thấy một màn như vậy, nội tâm bất chợt nổi lên một dự cảm không tốt.
Một võ giả cực hạn trong số đó lớn tiếng nói: "Các ngươi, các ngươi muốn làm cái gì?"
Một võ giả bán Tiên Thiên của Thiên Điện cười nhạt một tiếng: "Không làm gì cả, chỉ là muốn mời các ngươi dừng lại ở chỗ này mà thôi."
Lời này vừa ra, đám võ giả trẻ tuổi của Huyền Điện và Hoàng Điện lập tức đổi sắc mặt.
"Các ngươi làm như vậy thật quá đáng! Chẳng lẽ các ngươi không sợ Quách học trưởng và Lục học trưởng cũng đối xử với các ngươi như vậy sao?"
Một võ giả lạnh giọng quát.
"Xí, hai người bọn họ chính bản thân mình còn khó bảo vệ được nữa kìa. Ngươi cho rằng, đề nghị loại bỏ toàn bộ Huyền Điện và Hoàng Điện ra khỏi trận đấu là chúng ta nghĩ ra chắc?
Lời này ý tứ rất rõ ràng. Bọn họ cũng chỉ là nghe mệnh lệnh của người khác mà thôi. Người chân chính nên ra tay, kỳ thật chính là năm võ giả Tiên Thiên đứng phía trước nhất kia.
Đám võ giả trẻ tuổi của Huyền Điện và Hoàng Điện nhất thời sa sầm mặt, vô cùng khó coi.
Nhưng bọn hắn lại không thể làm gì khác, vẻ mặt cay đắng vô cùng. Đối mặt với số lượng võ giả Thiên Điện và Địa Điện nhiều gấp mấy lần chính mình, thậm chí còn có mười mấy người là bán Tiên Thiên, đứng chật như nêm như vậy, họ căn bản không thể vượt qua.
Nhưng đúng lúc đó, bất chợt có tiếng kiếm rít đột nhiên vang lên.
Keng!
Một vệt kiếm quang óng ánh chiếu lên vách đường hầm, Phong Vân lấy ngón tay thay cho kiếm, tùy ý vung ra.
Sau một khắc!
Khôi lỗi trong đường hầm toàn bộ nứt vỡ, mảnh vỡ bay tứ tung. Phong mang sắc bén cực hạn đáng sợ khiến gần như toàn bộ võ giả Thiên Điện và Địa Điện phía đối diện không thể mở mắt, linh hồn phảng phất cũng đang run rẩy chấn động.
Bọn họ cảm giác bản thân đang phải chịu đựng hình phạt thiên đao vạn quả, toàn bộ lòng tin cùng khí thế đều tan thành mây khói.
Trong mơ hồ, đám võ giả Thiên Điện cùng Địa Điện phảng phất như thấy được một vị thiếu niên tuấn mỹ đứng phía trên đỉnh mây, lạnh lùng kiêu ngạo, dùng tư thái cao ngạo tuyệt trần đứng trên đỉnh cao nhất lạnh lùng quan sát bọn họ.
Một luồng áp lực che trời lấp đất, hung hăng không cách nào tưởng tượng được mạnh mẽ đè xuống, muốn tránh cũng không được, phảng phất sau một khắc bọn họ sẽ bị đè ép tới chết!
Tuyệt vọng, bất lực trong chớp mắt vọt lên trong lòng đám võ giả hai điện Thiên, Địa.
"Không! !"
Đám võ giả của hai điện Thiên, Địa, bao gồm cả hơn mười người đã đạt tới bán Tiên Thiên, giờ khắc này đều đồng loạt phát ra tiếng gào thét điên cuồng.
Cuối cùng, một kiếm kia của Phong Vân cũng hoàn toàn rơi xuống, đi tới nửa đường đã chậm rãi tản đi. Luồng kiếm ý sắc bén khủng bố vô biên kia cũng biến mất, hết thảy khôi phục lại dáng vẻ bình thường, phảng phất trước đó không hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng đám võ giả hai điện Thiên, Địa lúc này đều nửa quỳ trên mặt đất, một tay nâng binh khí, toàn thân thấm ướt mồ hôi lạnh, nào còn dáng vẻ cao cao tại thượng, ưu việt khinh người lúc trước nữa.
"Cộp cộp cộp. . ."
Có tiếng bước chân vang lên. Trong sự ngây ngốc của đám võ giả hai điện Huyền Hoàng và ánh mắt sợ hãi của võ giả hai điện Thiên Địa, Phong Vân chậm rãi cất bước đi tới. Hắn phong khinh vân đạm đi lướt qua bọn họ, cuối cùng biến mất sau một góc rẽ đường hầm.
Hồi lâu sau, đám võ giả hai điện Huyền Hoàng mới hồi phục lại tinh thần, sau đó, chính là một loạt tiếng hít khí lạnh. "Đây, người này, đây là học trưởng nào vậy? Quá, quá… con mẹ nó mạnh quá đi!"
"Một,… một kiếm liền áp đảo toàn bộ võ giả hai điện Thiên Địa! Đệt, ta không phải đang nằm mơ đấy chứ!"
"Ngươi sai rồi! Căn bản không phải một kiếm, mà là nửa kiếm! Một kiếm kia còn chưa hoàn toàn rơi xuống đâu! Nếu không đám võ giả hai điện Thiên Địa đã sớm chết ngỏm rồi!"
"Ta vừa rồi hình như liếc thấy trên ống tay áo vị học trưởng này có thêu một chữ 'Hoàng'. . ."
"Ta cũng nhìn thấy vậy nữa. . ."
Lời này vừa ra, đám võ giả hai điện Huyền Hoàng lập tức hai mặt nhìn nhau. bên trong Hoàng Điện thế mà lại có một vị học trưởng khủng bố như vậy!
Đám võ giả hai điện Thiên Địa ở đối diện đến bây giờ còn chưa lấy lại tinh thần. Thân thể bọn họ vẫn còn có chút run rẩy. Một kiếm vừa rồi thật sự quá đáng sợ, đã để lại bóng ma mãnh liệt trong lòng bọn họ, sợ rằng phải cần một khoảng thời gian để chậm rãi khôi phục.
. . .
Cùng lúc đó, ở chỗ sâu nhất trong đường hầm, nơi sắp tới gần điểm kết thúc.
Quách Linh Kiệt cùng Lục Phong Thắng mỗi người đều cần binh khí đứng thẳng, miệng há ra, phì phò thở, sắc mặt có chút trắng bệch, dáng vẻ tiêu hao quá độ.
Mà ở trước mặt bọn họ, năm bóng người thon dài cao ngất đang đứng đầy ngạo nghễ, mỗi một người đều thong dong, ưu nhã không gì sánh được, dùng tư thái của kẻ thắng cuộc từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
"Thực lực không tệ. Phá vỡ mười tám huyệt khiếu, ở cứ địa cấp ba của các ngươi quả thực cũng được coi là tuyệt thế thiên tài rồi. Chỉ tiếc rằng, ở trước mặt chúng ta, các ngươi vẫn không đủ xem như trước."
Xích Đao Nghiêm Lăng quét mắt nhìn hai người họ một cái, thản nhiên nói.
Quách Linh Kiệt cùng Lục Phong Thắng không phản bác, sắc mặt có chút ảm đạm. Bởi vì những gì đối phương nói đều là sự thật. Trong trận quyết đấu vừa rồi, bọn họ thảm bại.
"Đúng là cứ địa cấp ba. Qua vài năm, thậm chí vài chục năm nữa, cũng không có khả năng xuất hiện võ giả thiên tài có thể vượt qua cứ địa Giang Hải chúng ta."
Vi Chính Thanh đến từ Địa Điện lạnh lùng trào phúng.
"Thật sao, vậy thử xem một quyền này của ta đi."
Đúng lúc đó, một giọng nói bình thản truyền đến. Không chém đinh chặt sắt, nhưng mà giọng nói này vừa vang lên, lập tức cuồn cuộn vang vọng, áp đi hết thảy tạp âm trong đường hầm.
Ầm ầm!
Một giây sau, một luồng khí huyết khủng bố mênh mông từ đầu đường hầm bên kia hung hăng lao tới, cùng với đó còn có một nắm tay cương mãnh.
Tốc độ nhanh đến mức khó lòng tin tưởng, chớp mắt đã lướt tới trước mặt Vi Chính Thanh.
Quyền phong khủng bố quét ra tiếng xé gió như tiếng quỷ khóc sói gầm trong không khí. Ầm ầm! Nắm đấm mạnh mẽ đè xuống!
Cái gì!
Đột nhiên xuất hiện một quyền, khiến đồng tử Vi Chính Thanh kịch liệt co lại.
Tốc độ quá nhanh, hắn căn bản không có thời gian phản ứng, chỉ đành dựa vào tố chất thân thể mạnh mẽ, cưỡng ép vươn rộng hai tay xếp chéo chặn lại trước người.
Bịch!
Sau một khắc, nắm tay theo đúng dự đoán mạnh mẽ ép tới. Vi Chính Thanh chỉ cảm thấy có một luồng lực lượng khủng bố khó lòng tưởng tượng rầm rập lao về phía hắn. Xương cánh tay hắn trong chớp mắt vang lên tiếng kêu răng rắc, phảng phất như tiếng pháo liên tiếp nổ vang.
Rầm!
Một giây sau, y phục Vi Chính Thanh rách nát tan tành. Hắn rên lên một tiếng thảm thiết, trực tiếp bay ngược ra ngoài, ngã đập xuống trong góc đường hầm.
Quá nhanh!
Từ khi Phong Vân ra tay, đến lúc Vi Chính Thanh bay ngược ra ngoài, cũng chỉ có hai giây.
Thế nên khi đám võ giả ở đây vừa mới phản ứng lại đã trông thấy Vi Chính Thanh bị đánh bại!
"Võ giả Địa Điện, chỉ thế mà thôi."
Cùng với giọng nói lạnh nhạt đó, một thiếu niên tuấn mỹ chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện tại đây.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất