Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 115: Kiếm của ngươi không tệ, ta mượn dùng một chút!

Chương 115: Kiếm của ngươi không tệ, ta mượn dùng một chút!
Một thiếu niên ngũ quan tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn dùng một quyền đánh bay Vi Chính Thanh vốn có khí lực cực mạnh. Toàn bộ quá trình chỉ tốn thời gian hai giây. Quá mạnh mẽ! Khiến cho mấy người ở đây không kịp phản ứng.
Mà khi bốn võ giả Tiên Thiên còn lại của hai điện Thiên Địa nhìn thấy được chữ 'Hoàng' thêu trên ống tay áo thiếu niên tuấn mỹ kia, đồng tử mãnh liệt co lại.
Hoàng Điện?
Bọn họ không nhìn lầm chứ!
Thiếu niên dùng một quyền đánh bay Vi Chính Thanh, vậy mà lại đến từ Hoàng Điện vốn có thực lực yếu nhất kia! ?
Quách Linh Kiệt cùng Lục Phong Thắng kinh ngạc nhìn Phong Vân. Lúc trước bọn họ đã giao đấu với Vi Chính Thanh, rõ ràng biết khí lực của đối phương mạnh đến cỡ nào.
Nhưng võ giả luyện thể mạnh mẽ nhường ấy, lại bị thiếu niên tuấn mỹ này một quyền đánh hôn mê, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại.
Hắn là ai?
Hiện tại, vấn đề này không ngừng hiện lên trong đầu Quách Linh Kiệt cùng Lục Phong Thắng, cũng hiện lên trong đầu bốn võ giả Tiên Thiên phía đối diện.
Xích Đao Nghiêm Lăng chăm chú nhìn Phong Vân, "Ngươi là ai?"
Ba võ giả Tiên Thiên còn lại của hai điện Thiên Địa cũng nhìn chằm chằm Phong Vân, hiển nhiên cũng muốn biết tên gọi của hắn.
Nhưng, Phong Vân lại chỉ thản nhiên nói: "Đừng hoảng thế. Đợi ngươi và ba người kia đỡ lấy một kiếm của ta mà không bại, mới có tư cách biết được tên của ta.”
Câu này ý ở ngoài lời, ý là hắn muốn một mình khiêu chiến cả bốn người!
Lời nầy vừa ra, không riêng gì bốn võ giả Tiên Thiên đến từ hai điện Thiên Địa phía đối diện ngây người, mà ngay cả Quách Linh Kiệt cùng Lục Phong Thắng ở bên này cũng ngớ ra.
Cuồng vọng cực kì!
"Chỉ bằng ngươi?"
Thiên Điện Côn Sương sa sầm mặt, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Tay phải hắn cầm chặt chuôi kiếm Thiên Hoang Kiếm của chính mình, khí thế toàn thân dâng lên, "Trước hết ngươi hãy đỡ lấy một kiếm của ta thử xem sao!"
Phong Vân quét mắt qua, bình tĩnh nói: "Ngươi còn kém lắm. Có điều thanh kiếm này của ngươi không tệ, ta mượn dùng một chút."
Trong nháy mắt hắn vừa nói xong chữ cuối cùng, Côn Sương bỗng kinh ngạc phát hiện Thiên Hoang Kiếm không chịu sự khống chế của hắn nữa. Một luồng sức mạnh kinh khủng từ chuôi kiếm sinh ra, mãnh liệt chấn bay tay phải của hắn.
Keng!
Sau một khắc, Thiên Hoang Kiếm bất ngờ cách không rút ra khỏi vỏ, khẽ chém một cái về phía Côn Sương và ba võ giả Tiên Thiên còn lại.
"Vút!”
Một vệt kiếm quang ánh lên ráng vàng hoàng hôn theo đó mà ra. Cùng với đó là một luồng kiếm ý hùng hậu mênh mông bạo phát ra, phong mang cực độ khủng bố cuốn theo kiếm quang đó, trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ bốn người Côn Sương.
Thời khắc này, mấy người Côn Sương và Nghiêm Lăng toàn thân lông tơ dựng thẳng, trong tâm hồn vang lên tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm mức cao nhất.
Mà trong tầm mắt bọn họ lúc này đã hoàn toàn bị che lấp bởi một mảng kiếm quang vàng rực, phảng phất trong thiên địa chỉ còn lại một màu sắc này mà thôi.
"Xích Viêm Cửu Thức!"
"Bá Đạo Thiên Hạ!"
"Ma Vân Thập Bát Thích!"
"Nhất Kiếm Lăng Trần!"
Bốn người Côn Sương, Nghiêm Lăng dưới cảm giác nguy cơ này không chút do dự sử dụng toàn bộ thực lực, nhao nhao thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất.
Nhưng cũng không có tác dụng!
Cái gọi là tuyệt chiêu mạnh nhất của bọn họ khi vừa chạm vào kiếm quang vàng rực kia lập tức như tan ra như băng tuyết tan chảy, bị nghiền nát dễ như trở bàn tay.
Kiếm quang vàng rực hệt như thiên kiếm giáng xuống, nơi nó cắt qua, cái gì cũng không cách nào ngăn cản, cái gì cũng không thể cản lại được.
Ý nghĩ cuối cùng trong đầu mấy người Côn Sương, Nghiêm Lăng trước khi hôn mê chính là sáu thành kiếm ý! Chuyện này sao có thể xảy ra!
. . .
Bên ngoài, bốn phía quảng trường trung tâm, đông đảo võ giả đang háo hức vây xem, vô cùng mong chờ kết quả cuối cùng.
"Các ngươi xem trọng ai? Ta cảm thấy Vi Chính Thanh rất có tiềm lực đoạt giải quán quân."
"Ta cảm thấy chính là Côn Sương. Kiếm thế của hắn rất mạnh đó!"
"Thật sao, ta lại cảm thấy Xích Đao Nghiêm Lăng có hi vọng nhất."
". . ."
Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận, người được nhắc tên trên cơ bản đều là các võ giả thiên tài mới của Thiên Điện cùng Địa Điện. Về phần Huyền Điện cùng Hoàng Điện, cũng chỉ có Quách Linh Kiệt và Lục Phong Thắng được bọn họ nhắc qua mấy lần. Những người khác, căn bản không đáng nhắc tới.
Kết quả trong mắt bọn hắn thực chất đã được định sẵn, nhất định là một người bên trong Thiên Điện hoặc Địa Điện mà thôi, giống với những lần trước vậy.
Bên kia.
Mấy người Tuyên Phong đang xuýt xoa than thở.
"Hi vọng Phong Vân học đệ không chịu đả kích quá lớn. Hắn tuổi tác còn nhỏ." Chu Tước lo lắng nói.
"Không có việc gì đâu. Lúc trước Phong Vân học đệ bày ra tốc độ rất nhanh, coi như đánh không lại thì chắc chạy cũng được chứ." Uông Vĩ an ủi.
"Hy vọng vậy. . ."
Hiển nhiên, bọn họ cũng không quá lạc quan. Điều này cũng rất bình thường. Dù sao thì lần này quái vật cùng thiên tài của Thiên Điện và Địa Điện thật sự quá nhiều.
Thế nhưng, đúng vào lúc này…
Vút!
Có tiếng kiếm rít vang lên, một vệt kiếm quang vàng rực đột ngột từ trong đường hầm chém vọt ra, sau đó, dưới ánh mắt rung động của nhiều võ giả, đường hầm to lớn kia lại bị chém thành hai nửa!
Một kiếm chém phá đường hầm khảo hạch!
Cảnh tượng này quá mức chấn động, trực tiếp làm cho đám võ giả ở đây toàn bộ kinh ngạc đến ngây người.
Hồi lâu sau, bọn họ mới hồi phục lại tinh thần, nhao nhao hít khí lạnh.
"Một kiếm chém phá đường hầm khảo hạch! Cái này, như vậy cũng quá khủng bố rồi đấy!"
"Đây là ai? Có được kiếm chi phong mang đáng sợ như thế, chẳng lẽ là Côn Sương?"
"Kiếm quang màu vàng ư? Ta nhớ rõ kiếm quang của Côn Sương là màu bạc kia mà?"
". . ."
Trên đài cao, điện chủ của tứ đại điện cũng bị một màn này hấp dẫn sự chú ý.
"Sáu thành kiếm ý?" Sắc mặt điện chủ Thiên Điện mang theo chấn động, trong nhóm tân sinh này, thậm chí có người đã lĩnh ngộ ra sáu thành kiếm ý! ?
Điện chủ của ba điện còn lại cũng đều có sắc mặt như vậy. Những năm qua, học viên mới đạt tới ba bốn thành kiếm ý đã là rất nghịch thiên rồi. Không nghĩ tới, lần này sẽ xuất hiện một đệ tử thiên tài có được sáu thành kiếm ý!
Bọn họ nhao nhao suy đoán là người của điện nào.
Đương nhiên, trên cơ bản đều đoán không phải Thiên Điện chính là Địa Điện.
Hiển nhiên, trong mắt bọn hắn, người có tài năng kinh tài tuyệt diễm như vậy, tuyệt đối không có khả năng đến từ Huyền Điện hoặc Hoàng Điện.
Lúc này.
Đường hầm to lớn bị chém phá vỡ đôi kia cuối cùng rầm một tiếng sụp đổ sang hai bên. Thoáng chốc, khói bụi mù mịt.
Toàn bộ các võ giả đều mở to hai mắt nhìn vào bên trong, bức thiết muốn biết cuối cùng là ai đã chém ra một kiếm đáng sợ như vậy!
Cộp cộp cộp…
Ngay lúc đó, một loạt tiếng bước chân thanh thúy hữu lực vang lên, thành công câu dẫn lòng hiếu kỳ của tất cả các võ giả ở đây, khiến bọn họ càng thêm chăm chú nhìn.
Mấy giây sau, khói bụi gạt ra, bụi bặm chậm rãi rơi xuống. Từ bên trong, một thiếu niên tuấn mỹ bọn họ hoàn toàn không biết mặt chậm rãi bước tới.
Mà sau đó, chúng võ giả đều kinh sợ phát hiện, sau lưng thiếu niên tuấn mỹ này, năm vị võ giả Tiên Thiên hai điện Thiên Địa mà bọn họ vẫn luôn xem trọng như Côn Sương, Nghiêm Lăng và cả Vi Chính Thanh… lúc này tất cả đều đã hôn mê bất tỉnh ngã trên mặt đất!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất