Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 130: Ai nói ta chỉ có kiếm ý!

Chương 130: Ai nói ta chỉ có kiếm ý!
Chỗ sâu trong đại điện, tất cả các đệ tử thấy được bóng người thon dài cao ngất trước mặt kia, sắc mặt đều vô cùng kinh ngạc, chấn động.
Hiển nhiên không nghĩ tới sau khi bọn họ hao hết công sức mở ra cửa đại điện lại thấy được Phong Vân đã đứng sẵn ở đó từ lâu, còn bày ra dáng vẻ mỹ mãn thoải mái.
Phùng Phong, Vương Dược cùng Viên Huyền Ưng không hề nghi ngờ đều đã tức điên lên. Bọn họ ở bên ngoài đánh đấm khí thế ngất trời, nhưng đồ vật bên trong đã sớm bị Phong Vân vét sạch.
Nghĩ như vậy, Vương Dược tiến lên một bước, hai mắt nhìn chằm chằm Phong Vân, nói: "Lấy ra."
"Đúng vậy! Nếu không lấy ra, cho ngươi biết cái gì gọi là sự cường đại chân chính. Đừng tưởng rằng ngươi cầm cái danh tân sinh đệ nhất liền cho rằng hai điện Thiên Địa chúng ta không còn người khác. Sáu thành kiếm ý cũng không thể quyết định hết thảy đâu."
Phùng Phong lạnh lùng nói.
Bên cạnh, ánh mắt Viên Huyền Ưng lộ ra vẻ gợi đòn, "Nơi này là di chỉ của Ma Đao tông, kiếm ý nhất định sẽ chịu áp chế. Không còn kiếm ý, át chủ bài cuối cùng của ngươi cũng không còn nữa, ngay cả một chiêu của bọn ta ngươi cũng không đỡ được đâu."
Nói rồi, ba thành rưỡi đao ý rời khỏi cơ thể hắn lao ra, uy thế sắc bén bá đạo xuất hiện, ép những học viên kia không ngừng lui lại.
"Ngươi của hiện tại, thậm chí còn không có tư cách đối quyết với chúng ta nữa kìa."
Vương Dược cũng bạo phát ra bốn thành đao ý. Nhất thời, toàn bộ đại điện đều bị đao ý của hai người bọn họ tràn ngập, tựa như có hai thanh đao vô hình treo sẵn, đâm vào đau nhói ánh mắt những học viên kia, khiến bọn họ không dám nhìn thẳng.
Bên cạnh, Phùng Phong mặc dù không có đao ý, nhưng cũng bạo phát ra uy thế võ giả Tiên Thiên của chính mình.
Ba luồng khí tức khủng bố đồng thời ép mạnh về hướng Phong Vân. Không khí chung quanh hắn đều trực tiếp bị chèn ép đến mức nứt ra, nhưng chính hắn lại không chút ảnh hưởng, chỉ lẳng lặng đứng đó, giống như tảng đá lớn giữa dòng nước xiết, sừng sững bất động.
"Thế à."
Lúc này, Phong Vân nhẹ nhàng nắm chặt chuôi đao, giọng nói bình tĩnh không một gợn sóng chậm rãi truyền ra, "Ai nói cho các ngươi biết ta chỉ có kiếm ý?"
Ầm ầm!
Một giây sau, không có chút điềm báo nào, một luồng khí tức cực kì sắc bén đến mức đáng sợ từ sau lưng hắn cuốn tới, chập chùng lao đến như cơn sóng thần.
Nhất thời, đao ý của Vương Dược cùng Viên Huyền Ưng lập tức nứt vỡ như củi khô mục nát, không thể ngăn cản mảy may, tựa như trứng chọi với đá.
Phụt! Phụt!
Đao ý của hai người Vương Dược, Viên Huyền Ưng vỡ nát, ngay tại chỗ phun ra một búng máu.
Thế nhưng bọn họ lại như không phát hiện ra, trên mặt chỉ tràn ngập vẻ không thể tin, hoảng sợ nói: "Sáu thành đao ý! ? Không thể nào! !"
Keng!
Tiếng trường đao rút ra khỏi vỏ vang lên. Nửa giây sau, trong tầm mắt Vương Dược, Viên Huyền Ưng cùng Phùng Phong, một vệt đao quang huyết sắc nhanh chóng chém về phía bọn họ. Đao quang đó không ngừng mở rộng, cuối cùng chiếm giữ toàn bộ ánh mắt của bọn họ.
Luồng đao ý khủng bố mà bá đạo kia cũng giáng xuống trên người bọn họ, làm bọn hắn toàn thân kịch liệt chấn động, phảng phất chỉ sau một khắc liền tan vỡ thành mảnh vụn.
"Ta không tin! !"
Vương Dược và Viên Huyền Ưng hét lớn, dồn hết toàn lực muốn thúc dục đao ý. Tiếc rằng đao ý của bọn hắn đối mặt với sáu thành đao ý của Phong Vân chẳng khác nào bé con gặp người lớn, căn bản không có mảy may một xíu đường phản kháng.
Mà Phùng Phong lúc này cũng phát hiện thực lực của Phong Vân căn bản không phải võ giả cực hạn, mà là võ giả Tiên Thiên!
Hắn muốn phát động Phong chi ý cảnh để chạy trốn, nhưng trong đại điện đâu đâu cũng là đao ý của Phong Vân, hắn căn bản không có chỗ nào có thể trốn.
"Ầm ầm ———! !"
Cuối cùng, sau một tiếng ầm vang kịch liệt, mặt tường bốn phía đại điện và cả mặt đất đều xuất hiện từng vệt đao chém khủng bố cực sâu, đan xen như võng, mỗi một vệt đao đều tản ra khí tức sắc bén bá đạo.
Một giây sau, Vương Dược, Viên Huyền Ưng cùng Phùng Phong trực tiếp bay ngược ra khỏi đại điện, hóa thành ba đốm sáng nhỏ dần, không biết đã bay đến chỗ nào.
"Ngay cả một chiêu của ta đều không đỡ được. . ."
Thu đao vào vỏ, Phong Vân lắc lắc đầu, cất giọng bình thản.
Những học viên kia cứng ngắc cả người, ánh mắt ngu ngơ, không thể tin vào những gì chính mình vừa nhìn thấy.
Đường đường là những tồn tại có mặt trên Chiến Lực Bảng, vậy mà ngay cả một đao của Phong Vân cũng không đỡ được! Hơn nữa còn là ba người! Kinh khủng nhất chính là, Phong Vân còn lĩnh ngộ sáu thành đao ý!!!
Cái này, cái này. . .
Bọn họ cảm giác đầu óc mình có chút hoảng, không dám tin bởi mọi thứ tựa như giấc mơ, cả đầu đặc quánh như keo vậy.
Mà lúc này, lại thấy Phong Vân đi về phía bọn họ, dọa những học viên này nhao nhao tránh ra, ai nấy đều tỏ ra sợ hãi, nhìn Phong Vân, giống như nhìn quái vật.
Chẳng lẽ không phải là quái vật ư!
Kiếm ý đạt tới sáu thành coi như thôi đi, đằng này ngay cả đao ý cũng đạt tới sáu thành!!!
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết bọn họ cũng không dám tin. . .
Phong Vân không để ý đến ánh mắt kính nể của đám học viên xung quanh mà vẫn bình thản cất bước đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã biến mất.
Thấy Phong Vân đã rời khỏi, những học viên kia mới thả lỏng thở ra một hơi, thả lỏng áp lực toàn thân. Vài giây vừa rồi đối với bọn hắn mà nói, quả thật một giây mà như thể một năm, áp lực quá lớn!
"Quá mạnh mẽ! Đây còn là người sao! Đao ý cũng đạt tới sáu thành luôn rồi! Còn để cho chúng ta sống nữa hay không hả?"
"Đao ý sáu thành. Vậy có phải cũng có nghĩa Đao Đạo thiên phú của hắn cũng là đỉnh cấp hay không?"
Lời này vừa ra, nhất thời tất cả đều lập tức im lặng.
Hồi lâu sau, bọn họ mới đồng thời nuốt một ngụm nước miếng. Có được hai loại thiên phú đỉnh cấp, đây lại là một quái vật trong số các quái vật đó!
Bên này.
Sau khi Phong Vân rời khỏi đại điện cũng không đi đâu xa, mà tìm một góc yên lặng.
Ngày thứ mười cũng sắp tới rồi, lập tức phải truyền tống ra ngoài, tiếp tục thăm dò cũng không có ý nghĩa gì.
Hơn nữa di chỉ Ma Đao tông này trên cơ bản đều đã bị thăm dò hết, những thứ trân quý nhất trên cơ bản đều nằm trong tay hắn rồi.
Bảo khí thượng phẩm Tu La Chiến Đao này, võ kỹ lục giai《 Phong Quyển Vạn Sát 》này, còn cả《 Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp 》kia nữa.
Nghĩ vậy, Phong Vân lập tức lấy ra cuốn bí tịch《 Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp 》 tỉ mỉ nghiên cứu.
Một giờ sau, hắn đã hiểu rõ trong lòng.
Nghiêm khắc mà nói,《Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp》này chính là một môn bí thuật chứ không phải võ kỹ gì.
Mà tác dụng của nó cũng khác với tự sát thức của《 Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp 》trong truyền thuyết kia, phải nói là phiên bản đã được cải thiện.
Thi triển Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp sẽ thiêu đốt khí huyết trong cơ thể, có thể trong chớp mắt đề thăng chiến lực mạnh lên gấp năm lần, hơn nữa còn không có loại di chứng đáng sợ kia.
Di chứng duy nhất có thể kể đến chính là sau khi thiêu đốt khí huyết sẽ rơi vào một thời kỳ suy yếu.
Nhưng, khí huyết trong cơ thể thế Phong Vân nhiều gấp mấy lần võ giả bình thường, chút di chứng này đối với hắn mà nói hoàn toàn không đáng kể.
"Thứ tốt, có thể coi như một con át chủ bài."
Phong Vân trong lòng vui vẻ, lập tức bắt đầu tu hành.
Về việc đây có phải công pháp ma đạo hay không, có ai để ý chứ. Chỉ cần có thể đề thăng thực lực của chính mình, ai thèm quan tâm nó là công pháp chính đạo hay là công pháp ma đạo nào?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất