Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 134: Thử Triều * quỷ dị!

Chương 134: Thử Triều * quỷ dị!
Nhớ ngày đó, khi Tôn Chí dẫn theo Phong Vân cùng Lăng Vạn Hư từ cứ địa Tinh Diệu đến cứ địa Giang Hải, các loại hung thú gặp phải trên đường đi trên cơ bản đều bị hắn đánh lùi lại.
Nhưng hiện giờ, đối mặt với Phong Vân, những con hung thú này tất cả đều có đến mà không có về, tới một con giết một con, tới một đôi giết một đôi.
Chuyện liên quan đến sống chết của mấy người Tiểu Lan tỷ cùng viện trưởng, Phong Vân không hề che dấu, trực tiếp sử dụng ra toàn bộ thực lực của chính mình. Điều này sẽ khiến chiến lực của hắn tăng lên tới một cấp bậc cực kỳ đáng sợ, thầm chí đã có xu thế mơ hồ vượt qua khỏi võ giả Tiên Thiên, tăng lên tới bán Tông Sư.
Bất kỳ hung thú nào xông lại gần, đều bị kiếm của hắn chém giết dễ dàng như thái thịt bổ dưa.
Chu Linh cùng Tuyên Phong đã bị chấn động tới mức nói không nên lời, đến cuối cùng, bọn họ đều đã chết lặng.
Dù cho thấy được càng nhiều hung thú cấp chín họ cũng sẽ không để ý nữa. Dù sao một giây sau cũng sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm của Phong Vân mà thôi, không có gì khác.
Sáu ngày sau, bọn họ thành công đi đến cứ địa Tinh Diệu.
Lộ trình ban đầu cần một tháng mới có thể đi đến, kết quả dưới sự gia tốc bởi Phong chi nguyên lực của Phong Vân chỉ sau sáu ngày đã đến nơi.
Từ phía xa, mấy người Tuyên Phong cùng Chu Linh trông thấy cứ địa Tinh Diệu vẫn như trước đứng sừng sững giữa đất trời, ngoại trừ phòng bị nghiêm ngặt hơn thì cũng không khác gì so với ngày thường.
"Quá tốt, đuổi kịp rồi! Thử Triều còn chưa bắt đầu."
Chu Linh nặng nề thả lỏng một hơi. Nàng cũng không muốn khi tới nơi lại nhìn thấy cứ địa đã biến thành phế tích.
Mấy người Tuyên Phong cũng nhẹ nhõm cả người.
Sau đó, bọn họ liền chào tạm biệt Phong Vân, chuẩn bị tự quay về nhà mình một chuyến trước, sau đó đi tới cao ốc trung tâm tập hợp.
Phong Vân cũng nhanh chóng hạ xuống đất, đi vào nội thành.
Không bao lâu, hắn liền đi tới trước cửa biệt thự nhà mình.
Khi hắn đi vào liền trông thấy Phong Tiểu Lan đang dẫn mấy đứa nhóc kia tu hành.
Nàng đứng phía trước diễn luyện quyền pháp, mấy nhóc kia đứng phía sau học theo, dáng vẻ ngây ngô, dễ thương, đáng yêu vô cùng.
Viện trưởng chỉ đứng một bên mỉm cười quan sát. Về phần tiểu bạch hổ, Phong Vân không nhìn thấy nó, đoán rằng tự nó đã chạy đi chơi rồi.
Dường như nghe thấy tiếng động, Phong Tiểu Lan cùng viện trưởng nhìn qua. Sau khi thấy Phong Vân, sắc mặt hai người đều vô cùng mừng rỡ.
"Tiểu Vân, ngươi trở về rồi!"
Mấy người Phong Tiểu Lan đồng loạt chạy tới, xoay quanh Phong Vân như thể nhìn thấy chủ nhà vậy.
"Ừm. Võ Đạo Điện đến kì nghỉ nên ta trở về thăm mọi người."
Phong Vân khẽ cười. Hắn không nói cho mấy người Tiểu Lan tỷ chuyện liên quan đến Thử Triều. Chuyện này nói ra, trừ khiến họ cảm thấy lo lắng hơn thì không có bất cứ tác dụng gì.
Rất nhanh, sau khi cùng mấy người Tiểu Lan tỷ các nàng.
Phong Vân lập tức rời khỏi biệt thự, đi về phía cao ốc trung tâm cứ địa.
Năm phút sau, hắn đã đi tới bên ngoài cao ốc.
Đây còn là lần đầu tiên hắn vào trong cao ốc trung tâm cứ địa này. Khi hắn bước vào bên trong, nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều tụ tập lại trên người hắn.
"Mau nhìn kìa, chính là Phong Vân!"
"Thiên tài đệ nhất trở về rồi!"
"Đẹp trai quá!"
"Quả nhiên giống như trong truyền thuyết vậy. Phong Vân không chỉ là thiên tài đệ nhất, cũng là người đẹp trai nhất cứ địa!"
Nhìn cả đại sảnh nghiễm nhiên đã có xu thế bị vây kín đến mức chật như nêm, Phong Vân hơi giật giật khóe miệng. Lập tức hắn khẽ động thân thể, trong chớp mắt biến mất tại chỗ, chạy thẳng lên tầng cao nhất.
Khi hắn đi đến phòng hội nghị tối cao.
Mấy người Chu Linh, Tuyên Phong, cùng với tầng lớp cao tầng của cứ địa, tất cả đều đã lẳng lặng ngồi đó, sắc mặt mỗi người đều rất nghiêm trọng.
Khi những người thuộc tầng lớp cao tầng này nhìn thấy Phong Vân, trên mặt khó được lộ ra nụ cười nhè nhẹ.
Dù sao Phong Vân chính là thiên tài mạnh nhất trong lịch sử cứ địa bọn họ, là tồn tại có hi vọng đạt tới Tông Sư nhất.
Lúc này, tổng quản lý cứ địa Chu Kiến Minh tuyên bố, "Nếu tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, hiện tại ta sẽ nói rõ tình huống một chút. Thử Triều đại quân hiện giờ đã lấn đến nơi cách cứ địa chúng ta khoảng ngàn dặm, dự tính ngày mai sẽ xông thẳng tới cổng cứ địa chúng ta!"
Lời này vừa ra, phòng họp nhất thời xôn xao. Những người thuộc tầng lớp cao tầng đều đổi sắc mặt. Thử Triều đáng sợ như thế nào bọn họ đã sớm biết được. Quả thật là những nơi nó đi qua đều không còn một ngọn cỏ.
Cho dù là một hung thú cấp chín, nếu như rơi vào trong Thử Triều cũng sẽ bị gặm cắn đến chết không còn một mảnh thịt vụn, không có sức phản kháng.
Đó chính là sự khủng bố của Thử Triều!
"Tông sư Hồng Thiên Ba đâu rồi?" Phong Vân dò hỏi.
Tổng quản lý Chu Kiến Minh cười khổ, "Ngươi còn không biết, Hồng tông sư tuy nói là tông sư được phía trên phái xuống nhưng bình thường hắn căn bản không ở bên này. Hơn nữa chúng ta cũng không có phương thức liên lạc với hắn. . .”
Đây thì tính là cái gì chứ?
Phong Vân cạn lời. Đây căn bản chỉ là treo cái danh như vậy mà thôi! Khó trách cứ địa Tinh Diệu bức thiết hi vọng bồi dưỡng ra Tông sư cho cứ địa mình như vậy.
"Đúng rồi, ta có một nghi vấn. Thử Triều này rõ ràng cách cứ địa Giang Hải gần hơn, vì sao lại bỏ qua cho nơi đó mà trực tiếp chạy về nơi này, dáng vẻ rõ là thề không bỏ qua nữa chứ. Trong cứ địa chúng ta có người kết thù với Thử Vương này sao?"
Phong Vân tiếp tục dò hỏi.
Mấy người cao tầng nghe hắn nói như thế, đều nhìn lại lẫn nhau, sau đó lắc đầu.
Bọn họ ngay cả cọng lông của Thử Vương này còn chưa nhìn thấy bao giờ, làm sao có thể kết thù với nó được chứ!
. . .
Cùng lúc đó.
Ngàn dặm bên ngoài cứ địa Tinh Diệu, một dải như sóng thần đen ngòm dày đặc mang theo khí thế hung hãn che trời lấp đất từ đường chân trời vọt tới.
Vô số chuột biến dị, tựa như cơn sóng thần dập dềnh mãnh liệt khi biển động, cuốn lấy toàn bộ những gì nó đi qua!
Mà phía sau Thử Triều, một con chuột mập mạp khổng lồ màu vàng kim đang không nhanh không chậm đi theo sau. Nhìn kỹ, hai mắt nó cực kì linh động, mang theo vẻ âm trầm lạnh lùng tột đỉnh nhìn về phía cứ địa Tinh Diệu.
Lúc này, một cái bóng màu đen từ một bên lướt tới, dừng lại phía trước mặt con chuột màu vàng kim này.
"Phía trước chỉ cách cứ địa Tinh Diệu chừng ngàn dặm nữa. Dự tính ngày mai sẽ đi tới đó. Vừa rồi đã thăm dò qua, Tông sư của cứ địa đó không có mặt."
"Tốt lắm, vừa vặn để đại quân Thử Triều này của ta được bữa no nê."
Con chuột khổng lồ kia vậy mà lại mở miệng nói chuyện. Toàn thân nó tản ra một loại sát ý lạnh lẽo đến cực hạn, "Chỉ là cứ địa cấp ba mà cũng dám giết sát thủ của liên minh Huyết Thứ ta. Nhân lúc này xóa sổ nó, coi như giết gà dọa khỉ cho những cứ địa khác biết chỗ đáng sợ của liên minh Huyết Thứ ta.”
Lời này do một con chuột màu vàng kim nói ra quái dị không gì sánh được, thế nhưng cái bóng màu đen lại không hề phát hiện ra điều gì.
"Ngươi hoàn thành nhiệm vụ cho tốt đi. Lần này phía trên phái Huyết La đại nhân tới giám sát đó."
Cái bóng màu đen kia lại nói tiếp.
Huyết La đại nhân!
Vừa nhắc tới bốn chữ này, hai mắt con chuột kia liền hiện lên một vệt kính sợ, gật đầu nói: "Yên tâm, chỉ là một cứ địa Tinh Diệu nho nhỏ còn thuộc dạng yếu nhất trong số các cứ địa cấp ba ấy mà. Đám võ giả Tiên Thiên bên trong đều là thứ rác rưởi mà thôi, xem ta tùy ý nghiền ép chúng đi.”
Bên này.
Phong Vân trở lại biệt thự, tuy rằng ngày mai Thử Triều sẽ đến nhưng hắn vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, thậm chí còn tới khiêu chiến hình chiếu.
Hắn có được cả kiếm ý và đao ý, mọi loại tâm tình tiêu cực đều có thể chém giết tan biến hết, không hề ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất