Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 135: Một mình ngăn kiếp nạn thú triều!

Chương 135: Một mình ngăn kiếp nạn thú triều!
Trong không gian tấm gương.
Phong Vân một kiếm chém tan hình chiếu Phùng Phong, trong chớp mắt giết chết hắn, không tốn nhiều sức.
Tinh!
【 Chiến đấu cùng hình chiếu Phùng Phong giành thắng lợi! 】
【 Rơi xuống 】: Phong chi ý cảnh (một thành)
"Hiển hóa hay không?"
"Hiển hóa."
Phong Vân lộ ra vẻ vui mừng, không chút do dự mà nói.
Không nghĩ tới sẽ trực tiếp rơi ra Phong chi ý cảnh, đúng là niềm vui ngoài ý muốn!
【 Hiển hóa Phong chi ý cảnh (một thành). . . Đang hiển hóa. . . Hiển hóa hoàn tất! 】
Ong!
Một luồng lực lượng vô hình từ trong gương bắn ra,nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể Phong Vân.
Trong chớp mắt, vô số cảm ngộ liên quan tới phong vọt vào trong trí óc Phong Vân. Trong nháy mắt, hắn tựa như hóa thành một cơn gió trong thiên địa, lúc nhẹ nhàng, lúc sắc bén, lúc quét ngang đại địa, lúc cắt chém hư không. . .
Ở thế giới bên ngoài, một làn gió vô hình xoay quanh cơ thể hắn, dần dần phóng ra bốn phía.
Có thể trông thấy một cách rõ ràng khoảng không trên biệt thự của hắn đang hình thành một cột lốc xoáy màu xanh.
May mắn lúc này đang là đêm khuya, không có người trông thấy.
Không lâu sau, cột lốc xoáy màu xanh kia liền tự động tiêu tán, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.
Trong phòng luyện võ.
Phong Vân dung hợp xong xuôi, hai mắt mở ra, bên trong lóe lên một vệt sáng màu xanh rồi lại vội vã biến mất.
Hắn không ở lại nơi này thí nghiệm uy lực Phong chi ý cảnh cùng kiếm ý hoặc đao ý sau khi dung hợp, sợ rằng sẽ trực tiếp phá hỏng nơi này.
Biệt thự này không chắc chắn, vững chãi như Võ Đạo Điện. Võ Đạo Điện suýt chút nữa đã bị hắn đâm một kiếm xuyên qua huống chi là nơi này. Chém một kiếm ra xong sợ rằng toàn bộ biệt thự này cũng trực tiếp tan luôn.
Đây cũng không phải thứ mà hắn muốn nhìn thấy.
"Tìm cơ hội thử sau vậy. . ." Phong Vân thầm nói trong lòng. Sau đó hắn lại khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép hờ, bình tĩnh như thường.
. . .
Ngày hôm sau.
Phong Vân từ sớm đã đi tới tuyến đầu cứ địa. Ở đó, mấy người trong tầng lớp cao tầng đã sớm đến, toàn bộ quân đội và võ giả dân gian của cứ địa cũng đều tập kết xong xuôi, tổng cộng hơn năm mươi vạn.
Cứ địa Tinh Diệu thuộc cứ địa cấp ba, dân cứ cũng chỉ có mấy trăm vạn, ngoại trừ số người không có tư chất võ đạo, trẻ nhỏ, người già, phụ nữ,... người chân chính có năng lực chiến đấu kỳ thật cũng chỉ có như vậy.
"Phong Vân học đệ."
Nhìn thấy Phong Vân xuất hiện, mấy người Tuyên Phong, Chu Linh đều nhìn qua. Người khác không biết chiến lực của vị học đệ này, nhưng bọn họ ngày hôm qua đã rõ ràng nhìn thấy tận mắt rồi.
Giết hung thú cấp chín mà như thái thịt bổ dưa vậy. Quả thật không khác gì thiên thần hạ phàm, mạnh không tả nổi!
"Ừ."
Phong Vân gật gật đầu, chào hỏi.
Trừ mấy người bọn họ, những người trong tầng lớp cao tầng đứng trong tuyến đầu cứ địa, bao gồm đám võ giả, trên mặt đều lộ ra vẻ cực kỳ lo lắng.
Lần trước khi cứ địa Tinh Diệu trải qua thú triều đã là chuyện của ba mươi năm trước rồi. Qua nhiều năm như vậy, gần như chưa bị hung thú tập kích lại lần nào.
Hiện giờ thú triều lại bỗng nhiên xảy ra khiến cho bọn họ có cảm giác trở tay không kịp, trong lòng không quá chắc chắn.
Đúng vào lúc này.
Phong Vân bỗng nhiên chuyển ánh mắt nhìn về phía đường chân trời nơi xa.
Nơi đó, một dải đỏ tươi như dòng máu dời núi lấp biển cuốn tới, tiếng "chi chi" từ xa truyền đến, từ ban đầu bé nhỏ khó nghe thấy, đến hiện tại nhanh chóng phóng to lên.
Rất nhanh liền trở nên đinh tai nhức óc, giống như đao nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ.
Ầm ầm ——! !
Dưới “cơn sóng” đỏ ngòm này, một số kiến trúc còn sót lại ở xung quanh trong chớp mắt sụp đổ, trong khoảnh khắc bị san thành đất bằng. Xương cốt, xe cộ, các thứ tất cả đều bị gặm nhấm không còn sót lại thứ gì, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản.
"Thử Triều đến rồi! !"
Không biết là ai hô lên một câu, lập tức kinh động toàn bộ các võ giả ở tuyến đầu cứ địa.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn đàn chuột biến dị rậm rạp chen chúc ở phía xa, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh. Chỗ này tối thiểu cũng có mấy trăm vạn con!
Tai nạn khủng bố như vậy, bọn họ thật sự có thể chống đỡ được sao?
Ngay khi đám võ giả còn đang run rẩy cả người, nội tâm hoảng sợ không yên, chợt thấy một bóng người chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trên không trung.
Thân thể hắn thon dài cao ngất, lúc này có vô số Phong chi nguyên lực lượn lờ quấn quanh, nhẹ nhàng phiêu dật, khiến hắn thoạt nhìn giống như thần linh siêu phàm thoát tục.
Khi nhìn thấy rõ gương mặt của người đó, toàn bộ võ giả đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đây không phải. . . Phong Vân sao?
Hắn lại biết bay! !
Đám võ giả nhận ra điều này lập tức trở nên kinh ngạc.
Trong đó người ngạc nhiên nhất là Nghiêm Xuân Thu. Hắn không thể tin mà nhìn về phía Phong Vân. Phong Vân có thể bay lên, điều này cũng có nghĩa là, Phong Vân có được Phong Hệ thiên phú cao cấp!
"Nhóc con này, rốt cuộc còn che dấu bao nhiêu con át chủ bài nữa đây. . ."
Hắn cười khổ một tiếng, phát hiện mình dường như từ đầu đến cuối cũng chưa thể nhìn thấu đối phương. Phong Vân giống như một vùng biển rộng, cực kỳ thần bí khó lường
"Các ngươi lùi lại trước đi."
Phong Vân nhìn đội quân võ giả của cứ địa đứng trên tuyến đầu, bình tĩnh nói.
Đội quân võ giả này lập tức giật mình tỉnh táo lại. Tuy rằng không biết Phong Vân muốn làm gì, nhưng vẫn chậm rãi lui bước về phía sau.
Đợi cho đội quân võ giả lui lại, Phong Vân đứng giữa không trung, nhìn Thử Triều gần như đã xông tới ngay trước mắt, mặt không có bất cứ biểu tình gì, tay cầm chặt Kim Ngân Kiếm.
Sau một khắc…
Keng!
Một vệt kiếm quang vàng kim óng ánh xuất hiện, sau đó một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám. . .
Qua trong giây lát, vậy mà đã hóa thành một vùng kiếm quang vàng kim rậm rạp đan xen chằng chịt. Mỗi một vệt đều lộ ra vẻ sắc bén cùng phong mang cực hạn, dường như muốn chém nát thiên địa, đảo loạn trời cao.
Kim chi ý cảnh, thêm sáu thành kiếm ý, ra!
Ầm ầm ——! !
Vô số kiếm quang màu vàng kim lao xuống như cơn mưa sao băng, từ trên không trung chém thẳng về phía Thử Triều đang hùng hục lao đến.
Xoạt xoạt xoạt xoạt. . .
Mỗi một vệt kiếm quang hạ xuống đều chém giết một mảng lớn chuột biến dị, giống hệt như cối xay thịt vậy.
Khi vô số vệt kiếm quang vàng kim kia rơi xuống, chỉ thấy phía trước Thử Triều trong chớp mắt mất đi một mảng lớn, trực tiếp bị xoắn thành từng màn sương máu.
Cái gì! !
Tường thành nơi tuyến đầu.
Cao tầng cứ địa và đám võ giả nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều bị hù dọa, há to mồm ngơ ngác nhìn Phong Vân còn đang đứng giữa không trung, gần như hoài nghi hai mắt mình có vấn đề.
Một kiếm, vậy mà lại khủng bố đến như thế!
Thử Triều lớn như vậy cũng vì biến cố này mà khựng lại trong chốc lát, ngay sau đó lại khôi phục thế tấn công, chỉ là nếu như tỉ mỉ quan sát lại sẽ có thể phát hiện tốc độ tiến lên so với lúc trước đã chậm hơn một chút.
"Một kiếm không đủ ư, vậy lại thêm mấy kiếm nữa đi."
Phong Vân bình thản nói.
Sau một giây!
Xoẹt! Xoẹt!
Lại có hai vệt kiếm quang màu vàng kim từ trên cao chém xuống, trong chớp mắt hóa thành vô vàn vệt kiếm rơi xuống như mưa. Từ xa nhìn lại cực kỳ tráng lệ, làm cho người mở rộng tầm mắt.
Trên tường thành, cao tầng cứ địa cùng đám võ giả đã nói không nên lời.
Bọn họ nhìn Phong Vân đứng thẳng trên cao đại sát tứ phương, cảm giác đầu óc có chút choáng váng, mê muội, giống như đã rơi vào trong giấc mơ!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất