Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 139: Một lần nữa Chân Lý hội mời chào gia nhập!

Chương 139: Một lần nữa Chân Lý hội mời chào gia nhập!
Tinh!
【 Hình chiếu người 】: Đoan Mộc Húc
【 Tuổi tác 】: 40 tuổi
【 Cảnh giới 】: bán Tông sư
【 Rơi xuống 】: võ kỹ Ngũ giai《 Thần Hành Bộ 》, võ kỹ Lục giai《 Huyền Kim Địa Ấn 》, võ kỹ Thất giai《 Huyền Kim Thiên Ấn 》(chưa tu hành). . . Kim Hệ thiên phú trung cấp, Phong Hệ thiên phú trung cấp, Hỏa Hệ thiên phú trung cấp. . . Kiếm Đạo thiên phú cao cấp, một túi kinh nghiệm luyện khí sư thượng phẩm, Kim chi ý cảnh (ba thành), Phong chi ý cảnh (ba thành), Thương ý (năm thành). . .
So sánh qua, bán Tông sư của liên minh Huyết Thứ kia hoàn toàn chỉ là một thằng đệ.
Không chỉ tuổi tác lớn, mà còn không có loại thiên phú gì ra hồn.
Vị bán Tông sư trước mắt này không chỉ có được Kiếm Đạo thiên phú cao cấp mà còn có được hai loại thiên phú thuộc tính. Tuy rằng đều là trung cấp nhưng không hề nghi ngờ, chỉ tính riêng chiến lực thì hắn tuyệt đối có thể nghiền ép người kia.
Rất hiển nhiên, người trước mắt này mới là bán Tông Sư hàng thật giá thật.
Phong Vân lại không hề chú ý đến những thứ này, ánh mắt của hắn không ngừng quét qua Kim chi ý cảnh và Phong chi ý cảnh. Vị bán Tông sư trước mắt này vậy mà lại có được ý cảnh lực lượng mà lúc này hắn đang cần!
Rất nhanh, hắn nhìn thấy võ kỹ Thất giai《 Huyền Kim Thiên Ấn 》 kia, không khỏi giật mình vui vẻ.
Võ kỹ Thất giai, võ kỹ cấp trân bảo này dù là ở trong cứ địa Giang Hải cũng khó mà nhìn thấy. Thậm chí,ngay cả bên trong Võ Đạo Điện cường đại đến thế cũng không có ghi chép mua bán gì, muốn mua cũng không có chỗ nào bán.
Thất giai và cả các loại võ kỹ công pháp từ thất giai trở lên, chỉ có thể nhìn thấy trong cứ địa cấp một.
Hơn nữa, dù có đưa cho ngươi võ kỹ công pháp Thất giai, ngươi cũng không cách nào lĩnh hội được.
Võ kỹ cùng công pháp cấp bậc này đã dính đến một tầng cao hơn cả ý cảnh, chính là áo nghĩa.
Nếu như không lĩnh ngộ ý cảnh đến mức độ sâu sắc thấu đáo thì muốn lĩnh hội công pháp và võ kỹ từ thất giai trở lên là một chuyện vô cùng khó khăn.
Đương nhiên, cũng không có nghĩa là không thể lĩnh hội, chỉ là cần tốn thời gian rất dài, hơn nữa, cái được không bù nổi cái mất.
Những thứ này Phong Vân đều từng tìm hiểu nhưng cũng không sâu. Dù sao thì trong toàn bộ cứ địa Giang Hải cũng không có mấy người lĩnh hội được áo nghĩa.
Chuyện này không có liên quan gì tới tu vi, chỉ nhìn thiên phú và tư chất mà thôi.
Mặc dù ngươi đạt tới Tông sư, thậm chí là đại Tông sư, lĩnh ngộ không được thì vẫn là lĩnh ngộ không được.
Cho nên, trên danh sách vật phẩm của vị bán Tông sư trước mắt này, võ kỹ Thất giai kia mới hiển thị chưa tu hành, bởi vì hắn mới lĩnh hội Kim chi ý cảnh đến ba thành, chưa đạt tới điều kiện đủ để tu hành.
Khi Phong Vân còn đang mải miết đắm chìm trong tấm gương hình chiếu, Thiên Thử Đoan Mộc Húc đã mở miệng, "Tự giới thiệu một chút, ta đến từ Chân Lý hội, cũng là phó bộ trưởng của Thử bộ, biệt hiệu Thiên Thử."
Phong Vân nghe hắn nói vậy, khẽ chớp mắt, không đáp lời.
Thấy thế, Thiên Thử cũng không để ý, "Ta nghĩ mục đích ta đến đây ngươi hẳn là đã rất hiểu rõ rồi. Tuy rằng lúc trước ngươi đã từ chối lời mời của chúng ta, nhưng mà ta vẫn muốn một lần nữa chân thành mời ngươi gia nhập vào Chân Lý hội của chúng ta!"
"Ngươi có thiên phú tốt như vậy, một mực ở lại nơi này thực sự quá lãng phí. Cứ địa Giang Hải mặc dù tài nguyên không tệ, nhưng nhiều năm như vậy cũng có dấu hiệu cạn kiệt. Cho dù là cứ địa Tinh Diệu hay cứ địa Giang Hải căn bản đều không thể dưỡng nổi tiềm long như như ngươi.
"Đến đây đi, Phong Vân. Tới Chân Lý hội chúng ta đi! Chỉ có Chân Lý hội mới có thể giúp ngươi phát huy trọn vẹn thiên phú của mình!"
Sau lưng, Đường Văn Hổ cùng Hà Vệ trợn tròn mắt nhìn phó bộ trưởng nhà mình, sau đó chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhìn năng lực nghiệp vụ của người ta, quả thật đủ vượt xa bọn họ tám ngàn dặm.
Lúc trước bọn họ cũng chỉ trực tiếp nói một câu khô khốc mà thôi. Đem ra so sánh với nhau, quả thật là yếu hơn gà.
Phong Vân giật giật khóe miệng. Này sao lại giống hiện trường hoạt động bán hàng đa cấp cỡ lớn nào đó quá vậy.
Thế nhưng hắn vẫn lắc đầu, "Ta đã vào Võ Đạo Điện, không thích hợp gia nhập vào thế lực khác nữa."
Thiên tài trong Võ Đạo Điện còn chưa lấy được hết hình chiếu nữa kìa, còn cả đống di tích bí cảnh gì đó nữa, hắn cũng không muốn cứ thế mà rời đi đâu.
"Không sao hết. Ta không yêu cầu ngươi rời khỏi Võ Đạo Điện. Chân Lý hội không có nhiều hạn chế như vậy. Nói trắng ra, chúng ta cũng không được xem như một thế lực, chỉ là mọi người vì một mục đích chung mà tập hợp lại với nhau mà thôi. Hơn nữa giữa chúng ta trên cơ bản đều không quen biết lẫn nhau, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề thân phận. . ."
Đoan Mộc Húc thấy Phong Vân từ chối bèn nhanh chóng giải thích lại. Sau đó hắn khẽ cắn môi, như thể phải đưa ra quyết định nào đó cực kỳ đau lòng, từ bên trong không gian trữ vật lấy ra một phiến đá lớn chừng một bàn tay.
"Ngươi đừng vội từ chối, cho ngươi vật này này. Thứ đồ này ở trong cứ địa Giang Hải cũng không có đâu đấy."
Ồ?
Phong Vân vô thức quét mắt nhìn về phía phiến đá kia, sau đó sắc mặt hắn lập tức tỏ ra chấn động, chăm chú nhìn. Nói một cách chính xác hơn, chính là nhìn chằm chằm một vết kiếm chém trên phiến đá đó.
Từ trên vết kiếm đó, hắn cảm ứng được một luồng kiếm ý cực kỳ đáng sợ đang quấn quanh đó, tựa thượng cổ lại giống vĩnh hằng, làm cho người ta không thể tự kiềm chế bản thân.
"Đây là. . ."
"Đây là kiếm bản mà chỉ riêng Chân Lý hội chúng ta mới có được. Các cứ địa và thế lực khác đều không có đâu. Hơn nữa, đây vẫn chỉ là một phần nhỏ mà thôi."
Đoan Mộc Húc giải thích, "Khối kiếm bản này ngươi có thể cầm đi xem xét. Sau một đêm, nếu như ngươi vẫn từ chối, vậy bọn ta cũng sẽ không dây dưa thêm nữa.”
Sau khi nói xong, hắn liền dẫn Đường Văn Hổ và Hà Vệ rời khỏi nơi này.
Để lại một mình Phong Vân trong ngõ hẻm.
"Đại nhân, kiếm bản kia ngài vốn định dùng để trao đổi Phá Cảnh Đan, lúc này cứ đưa cho Phong Vân như vậy mà được ư?"
Trên đường, Đường Văn Hổ nhịn không được mở miệng hỏi.
Phá Cảnh Đan, chính là đan dược thất phẩm. Tên như ý nghĩa, có thể trợ giúp tu hành giả phá vỡ bức tường ngăn cách cảnh giới.
"Không còn cách nào khác. Ta quan sát Phong Vân rất lâu rồi. Nội tâm của hắn cực kỳ thuần túy, lại kiên định không gì sánh được. Quyền lực, mỹ nữ, tài phú những thứ này căn bản không thể đả động được hắn. Nếu không hắn cũng sẽ không thể lĩnh ngộ ra sáu thành kiếm ý cùng đao ý khi mới còn nhỏ tuổi như vậy được. Trong này tuy có cả nhân tố then chốt là thiên phú tuyệt đỉnh, nhưng sự thuần túy kiên định của tâm tính cũng là một nhân tố cực lớn."
Thiên Thử Đoan Mộc Húc cảm thán: "Hi vọng kiếm bản kia có thể đả động được hắn. Nếu không, một yêu nghiệt thiên tài như vậy cứ an phận ở một góc xó xỉnh này, thật sự là quá đáng tiếc."
Cứ địa Giang Hải ở chỗ này thuộc dạng bá chủ tuyệt đối, nhưng đặt tầm mắt cao hơn mà nhìn thì nó cũng không coi vào đâu.
Thế giới lớn như vậy, thế lực lợi hại hơn cứ địa Giang Hải chỗ nào cũng có.
. . .
Ban đêm, biệt thự tầng năm, bên trong phòng luyện võ.
Phong Vân khoanh chân ngồi một chỗ. Ngay trước mặt hắn, kiếm bản kia ngay ngắn lơ lửng giữa không trung.
Lúc này, hắn đang dùng kiếm ý của chính mình đi tiếp xúc với kiếm ý trên kiếm bản, bắt đầu tiến hành lĩnh hội.
Kiếm ý trên kiếm bản này cực kỳ sâu sắc, bao la vô cùng tận. Nếu là lúc trước, Phong Vân có thể sẽ nhìn nó mà như lọt vào sương mù. Nhưng hiện tại, Kiếm Đạo thiên phú của hắn đã đạt đến đỉnh cấp, do đó, lĩnh hội kiếm ý này hoàn toàn không có áp lực.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất