Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 140: Linh Hồn thiên phú tới tay!

Chương 140: Linh Hồn thiên phú tới tay!
Bên trong phòng luyện võ.
Phong Vân ngồi xếp bằng trên sàn nhà, trong hai mắt có vô số kiếm ý điên cuồng xoay quanh. Hắn nhìn vết kiếm trên phiến đá trước mắt, kiếm ý của chính mình cùng kiếm ý trên đó va chạm, giao phong lẫn nhau, cảm ngộ huyền diệu trong đó.
Ánh mặt trời mới mọc, mặt trời chiều ngả về tây, thời gian từng chút một trôi qua.
Ta

Lúc này, bầu trời trên đỉnh biệt thự, ba người Thiên Thử Đoan Mộc Húc đang quan sát Phong Vân tu luyện.
Đường Văn Hổ cảm khái: "Không hổ là người có được Kiếm Đạo thiên phú đỉnh cấp. Kiếm bản này ta xem rất lâu, thế mà cái quái gì cũng không nhìn ra được."
Bên cạnh, Hà Vệ cũng gật đầu đồng ý, "Ta cũng vậy đấy. Chỉ loáng thoáng cảm giác được bên trong có hàm chứa kiếm ý, nhưng căn bản không làm sao để cảm ngộ được.”
Thiên Thử khẽ cười một tiếng, "Kiếm bản này nằm trong tay người hiểu kiếm, tự nhiên là vật báu vô giá, nhưng ở trong tay võ giả không có Kiếm Đạo thiên phú, cũng chỉ là nhìn cho vui thôi, chả có tác dụng gì."
"Đại nhân, ngươi nói xem, Phong Vân lĩnh hội khối kiếm bản này xong, kiếm ý của hắn có thể đạt tới bảy thành không?" Hà Vệ đột nhiên hiếu kỳ hỏi.
Thiên Thử liền giật mình, sau đó lắc đầu đáp: "Chênh lệch giữa sáu thành và bảy thành là cả một đường ranh giới giữa hai tầng thứ, há lại dễ dàng đột phá như vậy được. Theo ta thấy, Phong Vân còn cần phải có thêm một khoảng thời gian rèn luyện lắng đọng nữa mới có thể. . .”
Thế nhưng, đúng lúc đó.
Một luồng kiếm ý cực kỳ khủng bố phóng thẳng lên trời, tràn ngập khắp xung quanh. Biển mây trên không trung trực tiếp vỡ ra, không gian cũng có chút chấn động, giống như đang kêu gào.
Bảy thành kiếm ý, thành!
Cái gì! ?
Thiên Thử Đoan Mộc Húc suýt trợn lòi cả con ngươi. Cảm nhận được kiếm ý phong mang mênh mông ở phía trước, da mặt hắn điên cuồng co rút, một chữ cũng nói không lên lời.
Hắn xin thề, về sau sẽ không bao giờ dự đoán bất cứ chuyện gì liên quan tới Phong Vân nữa!
Lúc trước hắn dự đoán Phong Vân không phải đối thủ của Huyết La, kết quả Phong Vân một kiếm giải quyết xong đối phương.
Vừa rồi hắn dự đoán Phong Vân không thể đột phá đến bảy thành kiếm ý, lập tức đã bị tát thẳng mặt.
Mẹ nó, độc đến thế là cùng!
Lúc này, Đoan Mộc Húc chỉ có thể tự an ủi mình như vậy: Thế giới của yêu nghiệt ngươi không hiểu được đâu. . .
Bên trong phòng luyện võ.
Phong Vân đang cảm thụ kiếm ý mới đột phá của mình. Hắn có thể cảm nhận được, sau khi đạt tới bảy thành, kiếm ý vốn vô hình vô chất tựa hồ đang thực chất hóa, trở nên có hình có chất.
Chỉ là hơi có cái khung mờ nhạt, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra.
Kiếm ý đạt tới bảy thành, lực công kích của hắn cũng trực tiếp tăng lên, so với trước kia còn mạnh hơn hẳn năm thành. Mức độ tăng lên này đã rất đáng sợ, còn có thêm Kim chi ý cảnh, hắn tự tin nếu lại đối mặt với Huyết La một lần nữa, không cần vận dụng đao ý hắn cũng có thể giết chết đối phương.
Hơn nữa bảy thành kiếm ý không chỉ mang đến biến hóa về mặt công kích, mà còn có thể khiến tâm tư Phong Vân trở nên càng thêm thông suốt rõ ràng, không vì tốt xấu của vật khác cũng như được mất của mình mà vui mừng hay buồn khổ.
Lúc này, kiếm bản trước mắt hắn đột nhiên vỡ vụn ra, là kiếm ý trên đó bị hắn hấp thu lĩnh hội hết nên hoàn toàn biến mất.
Phong Vân sở dĩ có thể nhanh chóng đạt đến bảy thành kiếm ý như vậy, chính là bởi vì kiếm ý của hắn có chứa thuộc tính thôn phệ. Chuyện này, chính là do không gian tấm gương ban tặng.
Hắn lĩnh hội kiếm ý, trừ lĩnh hội ra cũng có thể trực tiếp dung hợp, cho nên mới có thể vượt qua dự đoán của Đoan Mộc Húc, trực tiếp đột phá gông cùm xiềng xích đạt tới kiếm ý đại thành.
"Chỉ là một vệt tàn kiếm nho nhỏ lại có thể giúp cho kiếm ý của ta đạt tới bảy thành. Xem ra Chân Lý hội này cũng thú vị đấy."
Nói Phong Vân không động tâm là không thể nào.
Hiện giờ lực hấp dẫn của cứ địa Giang Hải đối với hắn đã nhỏ đi rất nhiều. Không chỉ là bởi vì hình chiếu chất lượng tốt càng ngày càng khó gặp, mà còn bởi vì không có pháp môn võ kỹ cấp bậc cao hơn cung cấp cho hắn.
Nói riêng bảy thành kiếm ý này đi, hắn muốn đề thăng, yêu cầu phải dung hợp càng nhiều kiếm ý, hoặc phải đề thăng Kiếm Đạo thiên phú của chính mình rồi đi lĩnh ngộ.
Nhưng những thứ này trong cứ địa Giang Hải đã rất khó thỏa mãn được yêu cầu của hắn.
Còn có võ kỹ công pháp từ thất giai trở lên, những thứ này lại càng không cần nói.
Có điều, hắn tuy rằng động lòng, nhưng cũng không có ý định hiện tại sẽ tới gia nhập Chân Lý hội đó. Dù sao ở cứ địa Giang Hải hắn vẫn còn có chuyện chưa làm xong.
Ví dụ như lấy hình chiếu của tam đại quái vật kia, hoặc là đi vào cổ di tích số một, mấy bí cảnh còn lại vân vân.
Những chuyện này đều giải quyết xong xuôi hắn mới có thể cân nhắc đi tới nơi khác.
Sau đó, hắn thả ý thức vào không gian tấm gương, bắt đầu tuần tự khiêu chiến hình chiếu.
Bất tri bất giác, trời đã sáng lên.
Bận cả một buổi tối, Phong Vân chỉ thu hoạch được một thứ đồ tốt. Nhưng hắn cũng không quá uể oải, ngược lại còn có một chút vui vẻ.
Bởi vì hắn đánh rơi ra được chính là Linh Hồn thiên phú cấp thấp kia.
Linh Hồn thiên phú cực kỳ hiếm thấy, ngay cả là cấp thấp cũng có thể so được với thuộc tính thiên phú khác ở cấp bậc cao cấp.
"Hiển hóa hay không?"
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở, Phong Vân lập tức mặc niệm trong lòng
" Hiển hóa."
【 Hiển hóa Linh Hồn thiên phú cấp thấp. . . Đang hiển hóa. . . Hiển hóa hoàn tất! 】
Một giây sau, một tiếng vang thật lớn vang lên tựa như thương khung nổ tung. Một cỗ lực lượng vô hình bất chợt xuất hiện giữa mi tâm hắn. Sau đó, hắn liền cảm ứng được có một dòng khí lạnh lẽo tiết ra ngoài.
Hai mắt hắn sáng lên không gì sánh được, cảm giác thế giới trước mắt không còn giống nhau.
"Đây là, tinh thần lực ư..." Phong Vân lẩm bẩm nói.
Cái gọi là Linh Hồn thiên phú, kỳ thật chính là linh hồn lực được tăng cường, từ đó sinh ra một loại năng lượng vô hình gọi là 'Tinh thần lực'.
Kỳ thật mỗi người đều có lực lượng linh hồn, chỉ là không có Linh Hồn thiên phú, lực lượng không đủ, không thể sinh ra tinh thần lực.
Tinh thần lực diệu dụng vô tận.
Ví như hiện tại, trí óc Phong Vân trở nên thanh minh chưa từng có.Hắn nhìn biệt thự của chính mình, thậm chí ngay cả từng hạt bụi cách xa mấy trăm thước cũng phảng phất gần ngay trước mắt.
Tiếng gió trên không trung, cùng với tiếng róc rách rất nhỏ do mặt nước hồ gợn sóng ở rất xa.
Thậm chí, một chút nghi hoặc gặp phải lúc bình thường tu hành, lúc này đều có thể ngộ ra nhiều điều, sáng tỏ thông suốt.
Hử?
Lúc này, Phong Vân bất chợt ngẩng đầu, xuyên qua cửa sổ, hắn nhìn về phía bầu trời nơi xa. Tuy rằng cách một biển mây nhưng hắn vẫn có thể cảm ứng được nơi đó có người.
"Ba người Đoan Mộc Húc lúc ban ngày đó sao."
Tự lẩm nhẩm khe khẽ. Hắn cũng không để ý, tiếp tục thể ngộ tác dụng kỳ diệu của tinh thần lực.
Hắn chợt phát hiện, tinh thần lực của chính mình trước mắt chỉ có thể kéo dài đến phạm vi chừng năm trăm mét. Nếu vượt qua khoảng cách này, sẽ mất tác dụng.
Lại tốn thêm thời gian một giờ, Phong Vân xem như triệt để nắm giữ tinh thần lực này, liền giống như hai tay của chính mình, vừa động ý niệm liền có thể khống chế một cách tự nhiên.
"Linh Hồn thiên phú cấp thấp đã như vậy, còn tinh thần lực do Linh Hồn thiên phú cao cấp sinh ra sẽ khổng lồ nhường nào. . ."
Phong Vân tặc lưỡi cảm thán. Khó trách niệm lực sư lại cường đại đến đáng sợ như vậy, có thể nói là vô địch trong số những người cùng cảnh giới!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất