Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 168: Tốt nhất toàn trường!

Chương 168: Tốt nhất toàn trường!
Một giọng nói không hề mênh mông cuồn cuộn, thậm chí còn có chút bình thản truyền xuống, không có bất kỳ điềm báo nào, cứ như vậy vang lên.
Tên võ giả bán tông sư mở miệng nói lúc trước nhìn sang, phát hiện trên bầu trời phía xa, có một võ giả đeo mặt nạ con chuột màu vàng đang đi đến, không khỏi khinh miệt cười.
“Không nhường không nằm? Vậy để cho… A!”
Hắn ta còn chưa nói hết, đã hét lên một tiếng, sau đó thẳng tắp ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Cái gì? Vài tên bán tông sư bên cạnh giật mình.
“Đừng đối mắt với hắn, hắn là người có thiên phú Huyễn Đạo cấp cao, Mị Ma Minh Ngọc Tuyết liếc mắt với hắn một cái, cũng lập tức hôn mê!”
Có võ giả bán tông sư đã gặp Phong Vân trong đại điện lúc trước lên tiếng nhắc nhở.
Nghe vậy, trong lòng đám võ giả chưa từng gặp Phong Vân chấn động, bọn họ không thể chống lại người có thiên phú Huyễn Đạo trung cấp, huống chi là cấp cao, cả đám nhao nhao dời mắt, không dám nhìn Phong Vân nữa.
Nhưng người chấn động nhất ở đây, không phải là đám võ giả ở cứ địa Hắc Giác, mà là Đoan Mộc Húc và Giang Đào.
Bọn họ liếc nhau, đều thấy được sự kinh sợ trong mắt đối phương, Phong Vân còn có thiên phú Huyễn Đạo cấp cao nữa?
Nhất là Đoan Mộc Húc, suýt nữa đã cắn vào đầu lưỡi mình, lúc nào thì Phong Vân đã trở thành người có thiên phú Huyễn Đạo cấp cao rồi?
Nhưng sự thật bày ra trước mắt hắn ta, hắn ta không tin cũng phải tin.
Phong Vân từ trên không trung bước xuống, đi đến giữa sân, nhìn xung quanh một vòng, đám võ giả bán tông sư và tông sư nhao nhao dời mắt, không dám nhìn thẳng.
Võ giả có thiên phú Huyễn Đạo đáng sợ như thế nào, bọn họ rõ như ban ngày, đương nhiên không dám nhìn thẳng hắn.
“Mặc dù ngươi cường đại, nhưng muốn chống lại một trăm bán tông sư và tông sư ở đây, vẫn còn chưa đủ!”
Một vị tông sư sơ giai trầm thấp nói.
“Đúng vậy, thật sự cho rằng có thiên phú Huyễn Đạo là vô địch sao?”
Một võ giả cấp tông sư khác phụ họa nói.
Những cường giả khác cũng phụ họa theo, mặc dù bọn họ kiêng kỵ thiên phú Huyễn Đạo, nhưng còn chưa đến mức khiến bọn họ lùi bước, truyền thừa thần bí gì đó, bọn họ sẽ không buông tha.
“Phải không? Các ngươi có thể thử xem,”
Phong Vân bình tĩnh nói.
Đoan Mộc Húc và Gang Đào nghe thấy Phong Vân nói như vậy không khỏi biến sắc, đây là muốn một người khiêu chiến toàn trường sao?
Quả nhiên, đám võ giả bán tông sư và tông sư kia đều tức giận, ở bên ngoài, bọn họ cao cao tại thượng, thân phận tôn quý, chưa từng bị xem thường như vậy!
“Tự tìm chết!”
“Cùng lên đi!”
“Thiên phú Huyễn Đạo thì thế nào!”
Ầm ầm!
Trong chớp mắt đã xảy ra bạo động, đám võ giả bán tông sư và tông sư kia không kìm nén được, đồng thời xuất thủ với Phong Vân, đủ loại công kích khủng bố đánh tới, đương nhiên, bọn họ không dám đối mắt với Phong Vân.
“Cho rằng không nhìn hai mắt ta là được sao?”
Trong mắt Phong Vân bùng lên u quang, chỉ nghe ‘Phốc’ một tiếng, trí huyễn chi lực phát ra, hình thành một cỗ ảo giác như thủy triều, tản ra bốn phương tám hướng.
Nhất thời, những tên cường giả xông lên đầu tiên trực tiếp ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
“Làm sao có thể?”
Các võ giả ở phía xa nhìn đám võ giả bán tông sư vừa rồi ngã đầy đất, sắc mặt kinh ngạc, mỗi người đều lui về sau như tránh rắn rết.
“Hừ! Chỉ lả lực lượng Huyễn Đạo mà thôi!”
Lúc này, có một lực lượng mạnh mẽ buông xuống, có một bóng dáng từ đằng xa lướt đến, giống như hung thú hình người, những nơi hắn ta đi qua, hư không đều liên tiếp vang lên tiếng khí bạo.
“Tiếp ta một quyền!”
Ầm ầm!
Bảy thành quyền ý bạo phát, bám vào nắm tay to như nồi đất của hắn ta, mang theo uy năng long trời lở đất, đánh về phía Phong Vân.
“Chính là thần quyền Vương Kiệt!”
Một số võ giả kinh hô.
Thần quyền Vương Kiệt, là người có thiên phú thể chất cấp cao, trên người có đến trăm vạn cân lực lượng, có thể nói là cường giả luyện thể đứng đầu cứ địa Hắc Giác.
Có thể tưởng tượng được, một quyền này của hắn ta, có thể đánh vỡ tất cả.
Lúc này, Phong Vân lại nhẹ nhàng nâng nắm tay lên, nghênh đón.
Đám võ gia xung quanh nhìn thấy một màn như vậy, vô thức cho rằng tên võ giả của hội Chân Lý này điên rồi, dám đối quyền với thần quyền Kiệt Vương, đúng là không biết tự lượng sức!
Nhưng mà, sau một khắc, bọn họ đồng thời há to miệng, dáng vẻ như gặp quỷ.
Bởi vì, khi nắm tay to lớn của thần quyền Vương Kiệt đụng phải nắm tay trắng nõn của Phong Vân, Vương Kiệt lại kêu thảm một tiếng, sau đó, liên tiếp vang lên tiếng cắc cắc, cánh tay hắn ta đã trở nên vặn vẹo bất quy tắc.
Một giây sau, cả người Vương Kiệt giống như vải rách, bay ngược ra ngoài, nện trên vách núi đá, khảm sâu trong đó, lưu lại dấu vết ‘Hình chữ nhân’ thật lớn!
Tê…
Đám võ giả ngốc trệ, một lúc lâu sau, mới phát ra tiếng hít khí lạnh.
Đây là thật sao?
Cường đại như thần quyền Vương Kiệt, lại không đỡ nổi một quyền của tên võ giả hội Chân Lý kia?
Cái này chẳng phải nói, khí lực của tên võ giả hội Chân Lý này, còn mạnh hơn Vương Kiệt!
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt của những tên cường giả khác nhìn về phía Phong Vân đã thay đổi.
Có thiên phú Huyễn Đạo cấp cao thì thôi đi, lại còn có cự lực khủng bố như vậy nữa!
Điều này khiến bọn họ vô cùng kiêng kị, nhưng nghĩ đến chiếc nhẫn truyền thừa trên bảo đảo kia, bọn họ đồng thời cắn răng, trong chớp mắt bộc phát toàn bộ thực lực, vẫn lựa chọn lao đến, ý định tốc chiến tốc thắng.
Ầm ầm!
Mấy chục đạo khí cơ khủng bố đè xuống, vô cùng đáng sợ.
Đoan Mộc Húc và Giang Đào ở trong cỗ lốc xoáy khí cơ này, giống như một chiếc thuyền nhỏ trong cơn biển động sóng lớn, không kiềm chế được, giống như tùy lúc sẽ bị sóng biển cắn nuốt.
Nhưng Phong Vân đứng trong đó, thân thể lại bất động, không hề lung lay, hai tay hắn cầm chặt Linh Kim Kiếm và Tu La Đao, bảy thành kiếm ý xen lẫn với kim chi ý cảnh, sáu thành kiếm ý dung hợp với phong chi ý cảnh, lần lượt bám vào trên kiếm đao.
Một giây sau, có kim quang óng ánh, và thanh mang hừng hực bộc phát, trong chớp mắt đã bao phủ tất cả, cái gì cũng biến mất, giống như trong trời đất chỉ còn hai màu sắc này.
Kiếm quang và đao quang xuyên qua trời cao, trực tiếp phá vỡ hào quang ngũ sắc bao phủ trên đảo, cắt chém mấy tầng mây dày cộm trên bầu trời cứ địa Giang Hải, từ xa nhìn lại, giống như trời xanh bị xé mở một lỗ hổng rất lớn!
Cảnh tượng này kinh động tất cả võ giả bên trong cứ địa, bọn họ nhao nhao ngẩng đầu nhìn, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, không biết trong bảo đảo xảy ra chuyện gì, thậm chí lại xuất hiện cảnh tượng như thế!
Đám tông sư trung giai cũng bị kinh động, ai cũng ngẩng đầu nhìn lỗ hổng to lớn trên bầu trời kia, sắc mặt chấn động, “Võ kỹ gồm bốn loại lực lượng ý cảnh?”
Bên trong bảo đảo.
Đoan Mộc Húc và Giang Đào nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt trở nên ngốc trệ, miệng càng lúc càng mở lớn!
P/s: Mỗi một đề cử sẽ bạo một chương vào ngày hôm sau nhé các đh 


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất