Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 169: Thể hiện xong liền chạy thật mẹ nó kích thích!

Chương 169: Thể hiện xong liền chạy thật mẹ nó kích thích!
Trung tâm Bảo đảo.
Đoan Mộc Húc cùng Giang Đào ngơ ngác nhìn đám bán tông sư, tông sư đã ngã nằm nghiêng ngả ở xung quanh, lại nhìn Phong Vân cầm đao đứng trước mặt bọn hắn, nói không nên lời.
Thật lâu sau, hai người bọn họ mới hồi phục tinh thần, chỉ là rung động trong mắt vẫn như trước không biến mất.
Ta
Bởi vì thật sự quá dọa người.
Bọn họ mặc dù biết Phong Vân đúng là rất kinh khủng, nhưng cũng không nghĩ tới lại kinh khủng đến thế, quả thật là kinh khủng đến phát sợ!
Một người đối chiến với chừng trăm vị bán Tông sư và Tông sư giành chiến thắng, lại còn không phải loại chiến đấu kịch liệt, mà là dáng vẻ nghiền ép. Điều này chứng tỏ hai bên hoàn toàn không ở cùng một tầng thứ.
"Rõ ràng lúc trước Phong Vân cũng mới chỉ là võ giả Tiên Thiên mà thôi, so với hai người bọn hắn còn thấp hơn một cấp bậc. Thế nhưng lúc này mới mấy ngày không gặp, đối phương đã trực tiếp đạt tới Tông Sư sơ kỳ, hơn nữa còn đã gần như vô địch trong cảnh giới này rồi!
Nhìn đi, đây còn là chuyện mà con người có thể làm ra được sao!
Có điều mặc dù hai người họ không thể tin đến thế nào đi nữa, thì sự thật vẫn rành rành bày ra ngay trước mắt, cũng không thể không tin.
Phía xa.
Hai vị Tông Sư sơ kỳ lâu năm trong Luyện Đan Điện lúc trước nhìn về phía nơi này, không khỏi lắc đầu cảm thán, "Những người này căn bản không biết sự khủng bố của nguyên lực hóa tinh. Cho dù chúng ta đã lĩnh ngộ ra ngụy áo nghĩa, còn không nhất định có thể ngăn cản được nữa kìa. Bọn họ lấy cái gì để đối đầu lại chứ?"
"Chỉ có thể nói do bọn họ kiến thức nông cạn mà thôi. Không thể không nói, Chân Lý hội của Thử bộ lần này thật sự muốn quật khởi rồi. Một Tông sư không đến hai mươi lăm tuổi, còn đạt tới tầng thứ nguyên lực hóa tinh, nghĩ thôi cũng đã thấy đáng sợ."
"Còn không chỉ thế thôi đâu. Ngươi quên hắn còn có được bảy thành kiếm ý, sáu thành đao ý, Kim chi ý cảnh, Phong chi ý cảnh, Không Gian thiên phú cùng Huyễn Đạo thiên phú sao?"
"Ngươi không nói ta còn quên mất đấy. Như vậy tính ra, ôi cha mẹ ơi, cái này tổ sư chính là yêu nghiệt hàng thật giá thật đấy! Cứ địa cấp một cũng không có kẻ nào khủng bố như vậy chứ."
"Trước kia đúng là không có thật. Có điều ta rời khỏi cứ địa cấp một cũng rất nhiều rất nhiều năm rồi. Mấy năm này phát triển mạnh mẽ, có khả năng cũng sinh ra một hai tên yêu nghiệt biến thái đấy."
Cuối cùng, hai vị Tông Sư sơ kỳ này nhìn một lát sau đó liền tự mình rời đi.
Phong Vân nhìn theo bóng lưng bọn họ. Hắn nhận ra hai người này, chính là hai người duy nhất đã lĩnh ngộ ra ngụy áo nghĩa trong số đông đảo võ giả của Luyện Đan Điện mà hắn lấy được hình chiếu lúc trước.
Một người tên là Lâm Quốc Đống, lĩnh ngộ hai thành ngụy Thủy chi áo nghĩa. Thủy hệ thiên phú của hắn không cao, chỉ có trung cấp. Như vậy cũng có thể tưởng tượng được hắn đi được đến tầng thứ ngụy áo nghĩa này chắc cũng phải tiêu phí thời gian gần tới trăm năm.
Một người khác thì tốt hơn một chút, tên là Hàn Khuyết, lĩnh ngộ năm thành ngụy Kim chi áo nghĩa. Đây cũng là thứ Phong Vân để ý nhất, bởi vì nó rất thích hợp với Kim chi thuộc tính của hắn, chỉ có điều Kim Hệ thiên phú của đối phương không phải là đỉnh cấp, chỉ ở tầng thứ cao cấp.
Phong Vân cảm thấy nếu như là đỉnh cấp, người này sợ rằng sớm đã lĩnh hội ngụy Kim chi áo nghĩa đến viên mãn, thậm chí đạt tới tầng thứ áo nghĩa.
"Nhưng đúng là cũng đã kiếm được lời rồi..."
Thu hoạch được hai hình chiếu có ngụy áo nghĩa, hắn đã rất hài lòng.
"Kim, Kim Thử..."
Lúc này, Đoan Mộc Húc cùng Giang Đào đi tới, dừng lại trước mặt Phong Vân, nói ấp a ấp úng, ậm ừ cả nửa ngày mới nói ra được một câu.
"Này, đây là nhẫn không gian. Bên trong đều là những thứ là một phần truyền thừa của chủ nhân Bảo đảo, ngươi cầm lấy đi."
Đoan Mộc Húc đưa ra nhẫn không gian của Thương Tang.
Dù sao thì nếu không có Phong Vân, bọn họ căn bản không bảo vệ được chiếc nhẫn không gian này. Đây là chiến lợi phẩm của Phong Vân.
"Không cần, ta chỉ lấy nguyên lực chi tâm thôi. Những thứ khác, hai người các ngươi chia nhau đi."
Phong Vân cũng không thèm để ý truyền thừa thần bí gì đó. hắn chỉ có hứng thú với nguyên lực chi tâm.
Giang Đào và Đoan Mộc liếc nhìn nhau, không nói gì thêm. Bọn họ cho rằng Phong Vân cố ý làm như vậy, đều âm thầm cảm kích đối phương trong lòng.
Sau đó, Đoan Mộc Húc lấy ra nguyên lực chi tâm trong nhẫn không gian. Thoáng chốc, nơi này tỏa sáng cả một vùng, rực rỡ không gì sánh được. Phong Vân chăm chú nhìn lại, thế mà lại có đến sáu viên!
"Ngươi lấy một viên đi. Ta nhớ ngươi cũng cần một viên nguyên lực chi tâm để đột phá bán tông sư." Phong Vân mở miệng nói.
Đoan Mộc Húc không có căn cơ tốt như Phong Vân, thiên phú cũng không tốt bằng hắn. Một viên nguyên lực chi tâm đối với hắn mà nói hoàn toàn đủ để đột phá gông cùm xiềng xích đạt tới tông sư.
Đoan Mộc Húc lắc đầu, "Ta lúc trước đã lấy được một viên rồi."
Nói rồi, hắn mở ra nhẫn không gian của chính mình, đem viên kia lấy ra. Phong Vân gật gật đầu, bàn tay lướt qua, thu cả sáu viên nguyên lực chi tâm vào trong nhẫn không gian. Cộng thêm viên ban đầu sẵn có, lúc này hắn đã có bảy viên nguyên lực chi tâm.
"Tuyệt vời, lần này đúng là thu hoạch lớn mà."
Phong Vân cảm thấy chính mình tạm thời hẳn không cần lo lắng vấn đề áp súc nguyên lực, có thể toàn tâm toàn ý chú ý tới ý cảnh.
Từ khi hắn đạt tới Tông Sư, tầm mắt đã trở nên khác xưa, lực lượng ý cảnh đã không thể thỏa mãn hắn, nhất là từ sau khi nhìn thấy uy lực của ngụy áo nghĩa.
Tuy rằng hắn có nguyên lực hóa tinh, không cần sợ ngụy áo nghĩa này, nhưng nếu có thể lĩnh ngộ ngụy áo nghĩa một cách sâu sắc, hắn liền càng thêm mạnh mẽ.
"Trước hết cứ tăng Kim chi ý cảnh tới viên mãn rồi nói sau. . .”
Trong tay Phong Vân có viên Kim Hệ Ý Cảnh Đan thượng thừa kia, đề thăng Kim chi ý cảnh so với các thuộc tính khác thì dễ dàng hơn nhiều.
"Còn có cả kiếm ý, đao ý nữa."
Hai loại lực lượng ý cảnh này khác với ý cảnh thuộc tính. Sau khi đạt tới viên mãn cũng không hề sinh ra ngụy áo nghĩa hay áo nghĩa, mà là một loại hình thái biểu hiện khác.
Về phần cụ thể là hình thái biểu hiện gì, Phong Vân trước mắt cũng hơi mơ hồ, sau khi trở về hắn cần phải đọc thêm một vài cuốn thư tịch, bổ sung chút tri thức về phương diện này.
Sau đó ba người Phong Vân, Đoan Mộc Húc cùng Giang Đào đợi hai ngày trên Bảo đảo, cố gắng hết sức vơ vét thêm một chút thứ tốt.
Đến ngày thứ bảy, kỳ hạn vừa tới, tất cả mọi người trong Bảo đảo đều bị truyền tống ra ngoài.
Mà đám võ giả chờ đợi bên ngoài lại kinh ngạc phát hiện, đám võ giả được truyền tống ra ngoài vậy mà không có một ai đứng được, tất cả đều nằm rạp trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Không, cũng không phải tất cả mọi người đều nằm.
Còn có ba người bình yên vô sự đứng yên ở nơi đó.
"Đó là,… võ giả của Chân Lý hội?"
"Phát sinh chuyện gì thế này, vì sao đám võ giả đi vào đó lại biến thành ra như vậy, chỉ có võ giả của Chân Lý hội lông tóc không tổn hao gì?"
"Mặc dù đảo ở giữa hồ có chút nguy hiểm nhưng cũng không đến mức ngã nhiều như vậy chứ."
". . ."
Đám võ giả kia ai nấy đều cảm thấy vô cùng tò mò cùng chấn động nhưng lại không có một ai dám đi lên trước dò hỏi. Bọn họ chỉ là võ giả Tiên Thiên, đối mặt với bán tông sư, tự nhiên không dám làm càn.
"Đi thôi."
Đoan Mộc Húc không để ý ánh mắt dò xét khắp bốn phía quét tới, nói một tiếng, ba người lập tức cùng nhau bay khỏi nơi này, trực tiếp đi ra khỏi thành.
Giả vờ trâu bò xong liền chạy thật mẹ nó kích thích quá mà!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất