Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 170: Bị đánh ra bóng ma trong lòng!

Chương 170: Bị đánh ra bóng ma trong lòng!
Tuy rằng ba người Phong Vân, Đoan Mộc Húc và Giang Đào bọn họ đã rời khỏi cứ địa Hắc Giác nhưng chuyện liên quan đến đảo giữa hồ rất nhanh đã truyền ra.
Một võ giả Chân Lý hội đeo mặt nạ chuột vàng dùng sức một người quét ngang toàn bộ võ giả trên đảo, hơn nữa còn giết chết Mộc công tử Sở Huyền Cơ, chiến lực mạnh mẽ, không thể tưởng tượng nổi.
"Không chỉ là Mộc công tử đâu, còn có cả Mị Ma Minh Ngọc Tuyết, Thiết Chưởng tông Thác Bạt Liệt nữa kìa! Những người này hợp lại cũng không phải đối thủ của người kia đâu!"
"Đúng rồi, còn có cả Thần quyền Vương Kiệt nữa. Hắn trực tiếp bị một quyền đánh cho tàn phế, gân cốt đứt đoạn, đến bây giờ vẫn còn nằm ở trên giường kia."
"Nghe nói võ giả nầy của Chân Lý hội còn chưa đến hai mươi lăm tuổi."
"Thật à? Vậy cũng quá kinh khủng rồi đấy! Vậy khác nào nói hắn còn yêu nghiệt hơn cả Mộc công tử Sở Huyền Cơ hay sao!"
"Chân Lý hội của Thử bộ tuyển được vị thần tiên này từ đâu ra thế nhỉ, đúng là hung hăng quá mà!"
Lúc này.
Trong tòa nhà trung tâm tối cao cứ địa Hắc Giác, một văn phòng rộng rãi, trước cửa sổ sát đất to lớn có một vị lão nhân đang đứng. Tuy rằng đầu đầy tóc trắng, nhưng dáng vẻ quắc thước, trong hai mắt giống như ẩn giấu cả đại địa bao la sâu sắc, thâm thúy mà sáng ngời.
Phía sau lưng hắn, một người trung niên giống như là thư ký cung kính đứng yên, đang báo cáo tình hình.
"Boss, hành trình tới đảo giữa hồ lần này, bán tông sư cùng tông sư của cứ địa Hắc Giác chúng ta thương vong gần 150 vị. Trong đó có gần tới 100 vị là do võ giả Chân Lý hội đeo mặt nạ chuột vàng kia gây ra. Hơn nữa, hắn còn giết Sở Huyền Cơ, phế bỏ đám thiên tài như Minh Ngọc Tuyết, Thác Bạt Liệt cùng Vương Kiệt.
"Ba người bị đánh tàn phế kia thế nào rồi?" Lão nhân mở miệng nói, giọng nói nghe không ra mảy may chút gợn tâm tình nào.
"Đều bị đánh đến mức có bóng ma trong lòng. Trong đó Minh Ngọc Tuyết và Vương Kiệt là nghiêm trọng nhất, không có thời gian mấy năm đoán chừng cũng không thoát ra được." Người thư ký trung niên đáp.
"Chân Lý hội Thử bộ, lần này thật sự đã nhặt được một bảo bối rồi. . ."
Lão nhân cảm khái một câu.
"Boss, chúng ta có muốn đi đến Thử bộ đòi công bằng hay không! Dù sao lần này chúng ta đã thương vong quá nặng nề..." Thư ký trung niên chần chừ nói.
"Chính mình tài nghệ không bằng người, còn có thể trách ai nữa."
Lão nhân lắc đầu, bác bỏ đề nghị của thư ký trung niên. Hắn nói tiếp: "Hơn nữa, đối mặt với thần tiên quái tài như vậy, chúng ta hẳn là kết giao hoan nghênh chứ không phải bài xích. Nếu lần sau hắn lại đến, phải đối đãi như khách quý.”
Thư ký trung niên nghe nói như vậy, sắc mặt cả kinh, có chút không thể tin được. Có điều sau khi nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của lão nhân kia, lập tức rùng mình, không dám chần chừ thêm nữa, "Vâng, thuộc hạ tuân mệnh."
Chân Lý hội Thử bộ, quảng trường trung tâm.
Không gian vốn bình tĩnh bỗng nhiên gợn lên như sóng nước, nhộn nhạo từng đợt rung động.
Sau đó, một cái truyền tống trận to lớn xuất hiện, từ bên trong đi ra ba bóng người.
"Cuối cùng cũng trở về." Đoan Mộc Húc nhìn chung quanh một cái, duỗi cái lưng mỏi.
"Đúng vậy. Thật không dễ dàng gì." Giang Đào cũng cảm thán một câu. Lần này nếu không có Phong Vân, đoán chừng bọn họ đều đã ngỏm ngay tại chỗ đó rồi.
Phong Vân không nói gì. Lần này nếu tính ra, người thu hoạch nhiều nhất không thể nghi ngờ chính là hắn. Hắn không chỉ lấy được rất nhiều hình chiếu tốt, còn thành công đạt tới cảnh giới Tông Sư, thêm nữa chính là bảy viên nguyên lực chi tâm cùng với rất nhiều tài nguyên chất lượng tốt nữa.
Những thé này đều đủ để hắn tu hành trong một thời gian rất dài, nghĩ tới đã thấy thoải mái cả người. Sau đó, hắn nói với Đoan Mộc Húc và Giang Đào một câu rồi lập tức rời đi.
Nhìn bóng lưng Phong Vân đi xa dần, Đoan Mộc Húc cảm khái: "Rõ ràng lúc trước cảnh giới của hắn vẫn còn ở dưới ta, lúc này cũng không lâu lắm đã vượt qua rồi, đáng sợ quá trời."
Giang Đào tràn đầy đồng cảm gật gật đầu. Hắn thân là võ giả có thiên phú đỉnh cấp nhưng đứng trước mặt Phong Vân cũng tự cảm thấy còn thua xa. Thật sự không tưởng tượng nổi đối phương đến cùng biến thái đến mức độ nào.
Thật giống như mỗi lần ngươi cảm thấy ngươi đã nhìn thấu Phong Vân, kết quả lại chấn kinh phát hiện cũng vẫn chỉ là một góc của ngọn núi băng mà thôi. Bên trong che dấu nhiều hay ít, ngươi căn bản không cách nào xem thấu được.
"Đi thôi, đi gặp mặt bộ trưởng, nói cho hắn biết Thử bộ chúng ta cuối cùng cũng đã sinh ra vị Tông sư thứ hai rồi."
Đoan Mộc Húc vui vẻ nói.
Mà Giang Đào chợt mở miệng, "Phó bộ trưởng, thực lực của Kim Thử, có vẻ như còn mạnh hơn cả bộ trưởng ấy. . ."
Lời này vừa ra, sắc mặt Đoan Mộc Húc bỗng ngẩn ra. Hắn tỉ mỉ so sánh chiến lực của Phong Vân và bộ trưởng Thử bộ, sau đó, miệng không tự chủ mà há hốc.
Lúc trước không nghĩ sâu xa đến mức này, hiện giờ đem ra so sánh, Phong Vân thật đúng là đã mạnh hơn bộ trưởng vài phần!
"Chộ ôi. . ."
Đoan Mộc Húc nhất thời nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, mấy múi cơ trên mặt điên cuồng giật giật.
Người khác không biết lai lịch của Phong Vân, còn hắn lại biết cực rõ ràng. Phong Vân năm nay mới mười lăm tuổi thôi đó!
Tông sư mười lăm tuổi đã đủ dọa người. Kết quả còn không phải Tông sư bình thường, mà là thể loại nghiền ép cùng giai không có chút áp lực nào nữa kia.
Vừa nghĩ như vậy, cả người Đoan Mộc Húc đều lung lay chấn động, bị dọa đơ người. Bọn họ Thử bộ không phải nhặt được một món bảo bối đâu, mà là kéo về được một vị thần tiên bá đạo vô đối đấy!
Bên này.
Phong Vân trở lại chỗ ở của chính mình. Hắn ngẫm lại, quyết định tạm thời trước không trở về cứ địa Giang Hải, dù sao hắn xin nghỉ hai tháng, lúc này mới trôi qua hơn mười ngày mà thôi, thời gian còn dư dả vô cùng.
"Trước hết đề thăng kiếm ý đi."
Ban đầu hắn dự định đánh rơi kiếm ý của hình chiếu người trong không gian tấm gương, như hình chiếu của Giang Đào hay Đạm Đài Khiết, kết quả đánh mãi đến bây giờ cũng không rơi ra.
Hắn cũng không lại đợi may mắn nữa, chuẩn bị nhờ vào kiếm bản của Chân Lý hội để đề thăng kiếm ý của chính mình.
Nghĩ vậy, Phong Vân hơi thu thập một chút, sau đó trực tiếp đi ra ngoài, đi về phía Sinh Tồn Tháp.
Thông qua giới thiệu lúc trước của Đoan Mộc Húc, hắn biết kiếm bản xuất xứ từ trong Sinh Tồn Tháp.
Sinh Tồn Tháp, tổng cộng có mười hai tầng. Mỗi khi vượt qua một tầng sẽ đạt được một cái kiếm bản, cùng với một vài phần thưởng khác.
Từ điểm này cũng có thể nhìn ra, chủ nhân trước kia của Sinh Tồn Tháp nhất định chính là một vị thiên tài yêu nghiệt kiếm đạo. Hắn lưu lại tòa tháp này, đoán chừng cũng là vì muốn bồi dưỡng cao thủ kiếm đạo.
Cho nên Thử bộ mới có thể tích cực tìm kiếm thiên tài kiếm đạo như thế. chính là vì muốn lợi dụng hết công năng của tháp này, lập chí bồi dưỡng ra một kiếm khách tuyệt đại.
Ban đầu tia hy vọng này vốn đặt trên người Giang Đào, nhưng hiện tại Phong Vân giữa đường xuất hiện, giống như ngôi sao trên chín tầng trời, chiếu rọi khắp bốn phương tám hướng, thiên tài kiếm đạo nài ở trước mặt hắn cũng đều ảm đạm thất sắc.
Cho nên, hắn cũng rất tự nhiên mà trở thành hi vọng của Thử bộ.
Chốc lát sau, Phong Vân đi đến dưới chân Sinh Tồn Tháp. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn, không chút do dự bước vào trong.
Vừa vào trong, cảnh tượng đột ngột biến đổi.
Lọt vào trong tầm mắt hắn, nơi này là một vùng đất tràn ngập dung nham nóng bỏng, ngọn lửa đỏ rực là thứ duy nhất, trừ nó ra, không còn bất cứ thứ gì khác.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất