Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 193: Vừa tới đã trở thành người đứng đầu!

Chương 193: Vừa tới đã trở thành người đứng đầu!
Vừa dứt lời giống như một viên đá tạo nên ngàn cơn sóng.
Một bên Minh Không trong chớp mắt há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phong Vân, hoài nghi lỗ tai mình đã nghe lầm.
Một mình hắn, lại muốn duy nhất một mình đại chiến với tám người! Hoặc là tám học viên mạnh nhất của Võ vực!
Trời ạ, điên rồi sao!
Minh Không không thể nào lý giải được cách làm của Phong Vân, hắn sẽ không thật cho mình vô địch chứ, đây cũng không phải là cứ địa Giang Hải, mà đây là cứ địa Thanh Huyền cứ địa cấp một!
Trong viện.
Tám học viên kia nghe thấy những lời của Phong Vân, đầu tiên là ngơ ngẩn, sau đó đã phản ứng lại, từng người đều bật cười.
"Tiểu học đệ, ngươi vẫn còn là vị thành niên, đừng nên trở thành người cuồng vọng tự đại như vậy, học tỷ không thích loại người như ngươi đâu."
Một nữ tử thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi che miệng cười nói, trong giọng nói tràn ngập sự chế nhạo.
"Ha ha, thật sự dám nói đơn độc khiêu chiến với tám người chúng ta, thật sự coi đây là cứ địa Giang Hải sao." Một thanh niên cao cao cười lạnh nói.
"Không biết tự lượng sức mình."
"Đây là thiếu niên Tông Sư mười lăm tuổi đó sao, thoạt nhìn cũng chỉ như vậy."
"..."
Tám người không thèm để ý đến lời nói của Phong Vân, chỉ cười trừ, coi như thoải mái nghe chút chuyện cười mà thôi.
Minh Không ở bên cạnh lắc đầu, hiển nhiên cũng cho rằng Phong Vân đang nói khoác mà thôi.
Đối diện.
Vẻ mặt của Phong Vân bình tĩnh, bỗng nhiên hào quang lóe lên, trong tay hắn xuất hiện Linh Kim Kiếm, tay phải hắn nhẹ nhàng cầm chặt thanh kiếm.
"Các ngươi đã không ra tay, vậy thì để ta lên trước đi."
Một câu nói kia, giọng điệu ngày càng cao, chữ đi kia giống như chuông vàng đại lữ, vang vọng vào tai của tất cả mọi người.
Mà khí thế của hắn cũng dựa vào đó mà thay đổi, giống một thanh Thần Kiếm cái thế được rút ra khỏi vỏ, kinh diễm trong thiên địa.
A!
Cùng với tiếng kiếm reo, một ánh kiếm kim sắc đột nhiên lao tới.
Tốc độ cực kỳ nhanh!
Trong sân, tư duy của tám vị học viên trọng điểm đã không theo kịp sự thay đổi, sau khi nghe thấy giọng nói này, nhìn thấy ánh kiếm này, trong mắt chỉ còn lại một vùng ánh vàng rực rỡ.
Giống như một mặt trời rớt xuống, óng ánh đến mức không thể nào nói rõ được.
Tiếp theo đó, một cỗ áp lực khủng bố vô biên trút xuống bọn họ, đè ép toàn thân bọn họ đến mức muốn nứt ra.
Cái gì!
Vào lúc này, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt của tám người vào lúc trước đã không còn tồn tại nữa, bây giờ chỉ còn lại vẻ kinh hãi nồng đậm và không dám tin.
Đây là sức chiến đấu gì vậy!?
Thế nhưng không để cho bọn họ kịp suy nghĩ, đối mặt kiếm áp ở khắp nơi, bọn họ không hề có chút do dự bạo phát toàn bộ sức chiến đấu.
Kiếm ý, đao ý, thương ý, thuộc tính ý cảnh, ngụy áo nghĩa v...v, tất cả đều phóng lên trời.
Thế nhưng không có thứ gì có tác dụng.
Lúc ánh kiếm kim sắc kia rơi xuống, dễ dàng phá hủy, những ý cảnh, áo nghĩa, công kích gì đó, tất cả đều như mây tan biến như mây khói, yếu ớt giống như giấy mỏng, không thể nào ngăn cản được.
Da mặt của tám người trong viện run mạnh, ngay lúc bọn họ cho là mình sẽ chết chắc, ánh kiếm kim sắc giáng xuống người bọn họ đã đột nhiên biến mất, áp lực khủng bố cũng rút lui hết.
Chỉ là phong áp kia vẫn rơi xuống, nghiền ép người bọn họ, tám người đồng loạt bay ngược ra ngoài.
Tút tút tút...
Tám người đập mạnh xuống đất đều chấn động, đồng thời còn có sự chấn động khác đến từ Minh Không ở bên cạnh, hắn há to miệng, thế nhưng cũng không có phát ra bất kỳ thanh âm gì, đại não hoảng hốt, hắn cảm giác mình giống như đang nằm mơ.
Tám học viên mạnh nhất trong võ vực, lại bị một thiếu niên đến từ cứ địa cấp hai một kiếm đánh bại!
Đây không phải sự thật!
Xa xa.
Tám bị học viên cực kỳ chấn động nhìn Phong Vân, khuôn mặt tràn đầy vẻ không dám tin, bọn họ có thể cảm nhận được thứ cực kỳ kinh khủng ở trong ánh kiếm kim sắc.
"Sức mạnh Kiếm hồn, ngụy Kim chi áo nghĩa, còn có nguyên lực hóa tinh, đây, đây..."
Sức mạnh Kiếm hồn, ngụy Kim chi áo nghĩa, nguyên lực hóa tinh, những thứ này đều là những thứ bọn họ chưa từng nắm giữ, hoặc là nói, chỉ nắm giữ một thứ trong số đó.
Nhưng mà Phong Vân ở trước mắt, lại hội tụ hết vào người!
Mẹ nó đây không phải là lừa gạt người chứ!
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, bọn họ không thể không tin.
Phong Vân thu kiếm đứng đó, lạnh nhạt liếc mắt nhìn tám người trên mặt đất, không hề nói điều gì, trực tiếp lướt qua người bọn họ, đi về phía biệt thự.
Sắc mặt của tám người rất xấu hổ, lúc nãy bọn họ còn cho rằng Phong Vân không biết lượng sức mình, nhưng bây giờ xem ra, không biết lượng sức mình chính là bọn họ.
Phong Vân chỉ đánh ra một kiếm, bọn họ đã thất bại, hơn nữa còn thất bại hoàn toàn.
"Mã Đức, đây thật sự chỉ là thiếu niên đến từ cứ địa cấp hai sao? Vì sao lại mạnh như vậy?"
"Sức mạnh Kiếm hồn, ngụy Kim chi áo nghĩa, Kiếm Đạo thiên phú và thiên phú thuộc tính Kim của hắn đã đạt tới cấp Thuế Phàm!"
"Đệch, song cấp Thuế Phàm, sao có thể mạnh như vậy, đây không phải là cũng giống như mấy yêu nghiệt biến thái trong Lâm gia, Kiếm môn và Đao tông sao?"
"Chẳng trách vực chủ Dương Phó lại vội vã đi tiếp đón như vậy, cuối cùng Võ vực của chúng ta cũng nghênh đón ra một yêu nghiệt sao?"
"Tại sao tôi lại có cảm giác, vị Phong Vân càng biến thái hơn chứ, năm nay hắn mới mười lăm tuổi mà thôi."
Tám người cùng nhau trầm mặc, bọn họ rất có ăn ý quay đầu lại, nhìn bóng lưng của Phong Vân dần dần biến mất, thật vất vả mới đè xuống sự chấn động động đang tăng lên.
Võ vực của bọn họ đã tìm ra một vị biến thái nào vậy!

"Ngươi nói, một kiếm của Phong Vân đã đánh bại tám người Bạch Vân Tịch?"
Bên trong một gian phòng làm việc, Dương Tượng Chân nghe Minh Không báo cáo, không khỏi trừng to mắt, ngụm trà đang uống trực tiếp phun ra ngoài.
"Đúng vậy, ta tận mắt nhìn thấy, một kiếm kia thật sự rất đáng sợ, ta cảm thấy như mặt trời đang rớt xuống, cực kỳ khủng khiếp."
Bây giờ Minh Không nghĩ tới một kiếm của Phong Vân vẫn còn run lẩy bẩy, quá thật mẹ nó rất dọa người!
"Tiểu tử này còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của ta rất nhiều."
Dương Tượng Chân tưởng tượng ra một vạn khả năng, thế nhưng không thể nào nghĩ ra, Phong Vân lại một kiếm đánh bại tám người kia.
Phải biết rằng, tám người kia chính là trải qua rất nhiều kinh nghiệm trong Võ vực, phải nói là tám người xuất sắc nhất cũng không quá, tương lai chắc chắn sẽ bất phàm, thuộc về những người ở thượng tầng.
Nhưng tất cả đều thua ở trong tay Phong Vân, một võ giả ở một cứ địa cấp hai nho nhỏ.
"Mã Đức, nhặt được bảo vật rồi!!"
Sau khi kinh ngạc, trên mặt Dương Tượng Chân lập tức lộ ra vẻ mừng như điên, hai tay không ngừng xoa xoa, thế hệ trẻ tuổi của Võ vực vẫn luôn bị mấy thế lực khác đè ép, đã nhiều năm không ngóc đầu lên được.
Bây giờ, cuối cùng bọn họ cũng có thể nghênh đón được một yêu nghiệt!
"Học viên hạch tâm duy nhất được nhìn ra chính là hắn."
Bây giờ Dương Tượng Chân đã không còn nghi ngờ gì nữa, trong Võ vực này, nếu như Phong Vân không có tư cách, vậy thì không có ai có được tư cách này.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất