Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 192: Quá phiền phức, các ngươi cùng lên đi!

Chương 192: Quá phiền phức, các ngươi cùng lên đi!
Trong Võ vực.
Phó vực trưởng Dương Tượng Chân dẫn Phong Vân đi dạo một vòng, giới thiệu sơ qua về Võ vực cho hắn nghe.
Phong Vân cũng cảm nhận được phong thái riêng biệt của cứ địa nhất đẳng, riêng quy mô của Võ vực này, cũng có thể so sánh với toàn bộ cứ địa Giang Hải.
Còn so với cứ địa Tinh Diệu, thì không cần nói, chỉ tính diện tích, thì mấy cứ địa Tinh Diệu cũng không bằng.
Hơn nữa, nơi đây không chỉ rộng lớn, tài nguyên tu hành và các phương diện khác cũng được cải thiện hơn.
Bí cảnh thì không cần nói, cứ địa Giang Hải có, nơi này cũng có, cứ địa Giảng Hải không có, ví dụ như lôi chi bí cảnh, băng chi bí cảnh, thổ chi bí cảnh, thì ở nơi này cũng có.
Còn có các loại di tích, cũng cao cấp hơn cứ địa Giang Hải rất nhiều, bên trong cũng có rất nhiều công pháp và võ kỹ thất giai, bát giai.
Sau khi đi một vòng, Dương Tượng Chân nói với Phong vân: “Võ vưc chúng ta đều là tự chủ tùy ý, không giống với Võ Đạo Điện, không cần lão sư gì, trên thực tế, có thể đi đến đây, đều là thiên kiêu nhất đẳng, bọn họ rất rõ ràng về bản thân, không cần phải dạy cái gì.”
“Đương nhiên, nếu ngươi tu hành có gặp khó khăn gì, có thể đến tìm mấy vị phó vực trưởng, còn vực trưởng là người bận rộn, cả năm không nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.”
Phong Vân nghe vậy gật đầu, thật ra hắn cũng không có hoang mang gì trong việc tu hành, nếu có gì hoang mang, trực tiếp quét hình chiếu lấy kinh nghiệm phong phú rồi dung hợp là được.
Đương nhiên, hắn sẽ không đi theo con đường của người khác, nhưng hắn có thể quan sát, rồi rút kinh nghiệm, tạo ra con đường chỉ thuộc về mình.
“Ban đầu nhập Võ vực của chúng ta đều phải trải qua khảo nghiệm và kiểm tra nghiêm khắc, nhưng mà chiến lực của ngươi như vậy, những khảo nghiệm kia cũng không có ý nghĩa gì, ngươi trực tiếp gia nhập Võ vực.”
Dương Tượng Chân nói: “Nhưng mà dựa theo tư chất và chiến lực của ngươi, khẳng định không thích hợp với đãi ngộ của những đệ tử bình thường trong Võ vực, yên tâm, danh ngạch đệ tử được bồi dưỡng trọng điểm, chắc chắn sẽ có ngươi.”
“Ta nghe nói, trên đệ tử trọng điểm, còn có một đệ tử hạch tâm nữa?”
Lúc này, Phong Vân bỗng mở miệng hỏi, trước khi đến đây, bốn vị điện chủ đã nói cho hắn biết.
Dương Tượng Chân giật mình, sau đó nói: “Quả thật như vậy, danh ngạch đệ tử bồi dưỡng trọng điểm không chỉ có một, nhưng danh ngạch đệ tử hạch tâm lại chỉ có một mà thôi, nhưng trước mắt, ở Võ vực cũng không có bất kỳ đệ tử nào đạt đến yêu cầu, còn yêu cầu gì, mấy tháng nữa là đến cuộc khảo hạch đệ tử hạch tâm, lúc đó ngươi sẽ biết.”
Phong Vân gật đầu, không hỏi lại, trong lòng lại rất chờ mong cuộc khảo hạch này.
“Ban đầu, ta còn muốn dẫn ngươi đi gặp mấy vị phó vực trưởng khác, nhưng gần đây họ đang bế quan, không có thời gian, chỉ có thể bỏ qua.”
Dương Tượng Chân bất đắc dĩ nói: “Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay đến đây thôi, ta bảo một vị đệ tử dẫn ngươi đi đến chỗ ở, ngươi còn cái gì muốn biết có thể hỏi hắn ta.”
Nói xong, ông ta gọi một đệ tử thanh niên cao gầy đến.
“Minh Không, vị này chính là Phong Vân, là đệ nhất thiên tài đến từ cứ địa Giang Hải, ngươi dẫn hắn đi đến Đằng Vân Các ở phía đông nhé.”
Nghe thấy Dương Tượng Chân giới thiệu, võ giả thanh niên tên là Minh Không này không nhịn được nhìn Phong Vân thêm mấy lần, trong lòng thầm nghĩ: Đây là yêu nghiệt của cứ địa Giang Hải mà lúc trước mọi người bàn tán sôi nổi sao? Nhìn cũng không khiếp người lắm, lại rất bình thản.
Trong lòng hắn ta nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn rất cung kính, nhìn Phong Vân, làm động tác mời: “Phong đồng học, mời đi bên này.”
Phong Vân gật đầu, theo vị Minh Không này rời đi. Dương Tượng Chân đứng ở chỗ cũ nhìn một lát, rồi nhẹ nhàng cười.
“Không biết Phong Vân đến Đằng Vân Các, sẽ tạo ra tia lửa thế nào với mấy tên gia hỏa kia?”

Bên này, Minh Không dẫn Phong Vân không ngừng xuyên qua mấy địa phương trong Võ vực, đi về phía đông.
“Đồng học, Đằng Vân Các là nơi mà các học viên trong Võ vực chúng ta mơ ước nhất, bởi vì chỉ có đệ tử trọng điểm mới được ở đó, bây giờ đã có tám vị rồi, ngươi là người thứ chín.”
Trong giọng nói Minh Không không hề che giấu sự hâm mộ.
Ở trong Đằng Vân Các không phải chỉ là một loại hưởng thụ, còn là một loại vinh dự, đại biểu ngươi đứng trên tất cả các đệ tử ở Võ vực.
Phong Vân là đệ tử từ bên ngoài đến, không cần khảo hạch, cũng không cần làm nhiệm vụ đã có thể trở thành đệ tử trọng điểm thứ chín, sợ là sẽ khiến nhiều đệ tử khác không phục.
Tâm tính của Minh Không rất rốt, nhưng hắn ta có thể tưởng tượng được cảnh tượng bạo động ngày mai ở Võ vực.
Phong Vân rất bình tĩnh, tâm tình không có chút dao động nào.
Thậm chí, hắn còn lấy hình chiếu của Minh Không.
Nhưng tư chất của Minh Không thường thường, chỉ có hai thiên phú cấp cao mà thôi, không có thiên phú đỉnh cấp gì, khiến Phong Vân không có hứng thú quá lớn.

Một phút sau.
Minh Không và Phong Vân đi đến trước một biệt thự rất rộng lớn: “Đây là Đằng Vân các, ngươi chờ một chút, ta đi gõ cửa thay ngươi.”
Nói xong, hắn ta đi lên phía trước, ấn chuông cửa.
“Đến đây.”
Sau một hồi chuông, trong biệt thự có một vị tiểu tỷ tỷ chạy ra, khoảng mười bảy mười tám tuổi, đang trong giai đoạn trưởng thành.
“Là Minh Không à? Có chuyện gì không?” Tiểu tỷ tỷ nhìn về phía Minh Không, nghi ngờ hỏi,
“Bạch Vân Tịch học tỷ, có Phong Vân đồng học mới đến, Dương phó vực trưởng bảo ta dẫn hắn đến đây, sắp xếp chỗ ở cho hắn.”
Sắc mặt Minh Không có chút cung kính nói.
A?
Trong sân, ánh mắt tiểu tỷ tỷ được gọi là Bạch Vân Tịch sáng ngời, nhìn về phía Phong Vân: “Ngươi chính là đệ tử thiên tài đến từ cứ địa Giang Hải, mười lăm tuổi tông sư sao?”
“Là ta.” Phong Vân gật đầu.
“Cảm giác cũng chỉ như vậy thôi, trừ việc đẹp trai, hình như cũng không có gì đặc biệt.” Bạch Vân Tịch nói.
Sau đó, cô ta nhìn về phía sau, hô to một tiếng: “Đều ra đi, tông sư mười lăm tuổi của cứ địa Giang Hải đến rồi.”
Vừa dứt lời, nhất thời, trong biệt thự truyền ra mấy cỗ khí cơ cường đại.
Phù phù phù…
Mấy tiếng xé gió cực hạn vang lên, mấy giây sau, trong sân đã có thêm bảy người nữa, tính cả Bạch Vân Tịch, tổng cộng có tám người.
Liếc mắt nhìn qua, có cao thấp mập gầy, có nam có nữ, mỗi người đều khác nhau, nhưng tương đồng chính là, toàn thân bọn họ tràn đầy khí cơ, không thể khinh thường.
Tám người đồng thời đến gần Phong Vân, khí cơ dung hợp, Minh Không đứng bên cạnh, cảm giác mình sắp ngạt thở, hai chân không ngừng run lên.
Tám người trước mắt là tám vị đệ tử mạnh nhất ở Võ vực, đến ánh mắt hắn ta cũng không chịu được.
“Phong Vân phải không? Nơi đây của chúng ta có quy định, phải tiếp nhận khiêu chiến của từng người trong chúng ta, mới có thể vào ở.”
Một thanh niên anh tuấn đứng giữa thản nhiên nói.
Phong Vân lắc đầu, nói ra một câu long trời lở đất.
“Quá phiền phức, tám người các ngươi cùng lên đi.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất