Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 204: Kiếm tháp nhận chủ, Vương cấp thần binh!

Chương 204: Kiếm tháp nhận chủ, Vương cấp thần binh!
Tầng mười hai Kiếm tháp.
Phong Vân nhìn một lát, cuối cùng vẫn đi qua, nhẹ nhàng vươn tay, chuẩn bị cầm lấy thanh kiếm ngọc nho nhỏ này.
Nhưng lúc tay hắn vừa chạm tới, thanh kiếm ngọc chợt bộc phát ra một dòng lực lượng khủng bố sắc bén. Lúc trước ẩn giấu bên trong, bây giờ lại phóng thẳng ra ngoài.
Rẹt rẹt rẹt rẹt. . .
Có tia lửa bắn ra. Đó là kết quả xảy ra khi lực lượng sắc bén kia va chạm với bàn tay Phong Vân.
May mắn thân thể hắn đã được rèn luyện qua. Nếu không, đổi lại là một võ giả khác gặp phải tình huống này, sợ rằng chỉ qua mấy phút đồng hồ đã bị xuyên thủng, căn bản không có cách nào để cầm thanh kiếm ngọc này lên.
Mấy giây sau.
Phong Vân không quan tâm kiếm khí khủng bố kia, thẳng tay chạm vào thanh kiếm ngọc nhỏ.
Ong!
Trong nháy mắt hắn chạm được vào thanh kiếm ngọc nhỏ, nhất thời một dòng tin tức theo cánh tay tràn vào trong đại não hắn.
Đại ý chính là kiếm ngọc tương tự như thế này còn có tám thanh nữa, phân tán ở nhiều ngóc ngách khác nhau của địa cầu. Chỉ cần toàn bộ chúng nó đều xuất thế, sẽ có thể mở ra một bảo tàng kiếm, bên trong cớ chứa cơ duyện trở thành Thần.
Cơ duyện trở thành Thần?
Phong Vân thấy được tin tức này, sắc mặt cũng hơi chấn động. Xưng hô “Thần” này cũng không phải có thể tùy tiện gọi bừa. Thần đại biểu cho bất hủ, đại biểu cho chí cao vô thượng. Thời gian đối với bọn họ mà nói, đã không có bất cứ ý nghĩa gì.
Hiện tại hắn chỉ xông qua một cái tháp, đạt được một thanh kiếm ngọc nhỏ mà thôi, vậy mà lại nói với hắn cơ duyên có thể trở thành Thần gì đó.
Xác định không phải là đang đùa giỡn với hắn chứ?
"Không cần quan tâm nhiều quá làm gì, cứ lấy trước đi, sau này lại nói sau."
Phong Vân lắc đầu. Chín thanh kiếm ngọc, thất lạc ở các nơi trong địa cầu. Quỷ mới biết phải tìm tới khi nào.
Hơn nữa, bỏ qua những thứ khác không nói, thanh kiếm ngọc này ẩn chứa một dòng lực lượng kiếm hồn thuần khiết. Với hắn mà nói, cũng đã đủ tốt rồi.
Khi Phong Vân hoàn toàn cầm lên thanh kiếm ngọc kia, âm thanh trí năng kia bỗng nhiên vang lên.
"Kiểm tra ra ngài đã hoàn toàn thông qua tầng mười hai Kiếm tháp, cũng có được tư chất tu kiếm. Phù hợp yêu cầu."
"Từ giờ trở đi, Kiếm tháp nhận ngài làm chủ!"
Hả? Thế mà đã nhận chủ rồi á?
Phong Vân hơi kinh ngạc. Hắn cho rằng còn phải trải qua một loạt khảo nghiệm nữa chứ.
Ong ——! !
Bỗng nhiên, từ trên đỉnh tháp chiếu xuống một vệt ánh sáng kim sắc. Khi Phong Vân còn chưa kịp phản ứng lại nó đã khắc sâu vào trong mi tâm của hắn, hình thành một dấu ấn hình kiếm kim sắc, lộ ra một loại cảm giác thần thánh, uy nghi.
Nhưng loại cảm giác này chỉ thoáng rồi biến mất, sau một khắc liền ẩn vào vô hình, giống như chưa từng xuất hiện qua.
Nhưng Phong Vân lại rõ ràng cảm ứng được, chính mình trong đã mơ hồ hình thành một mối liên hệ với tòa tháp này. Chỉ cần hắn nguyện ý, mấy phút đồng hồ cũng có thể mang tòa tháp này đi.
Mà hắn cũng biết, tòa tháp này chính là Vương cấp thần binh.
Cái gọi là Vương cấp thần binh, chính là binh khí ở tầng thứ phía trên chiến binh cực phẩm mà chỉ có luyện khí sư Vương cấp mới có thể luyện chế ra.
Bởi vì quá mức hiếm thấy, cho nên cũng được ngợi xưng là Thần Khí. Nhưng nó cũng chỉ là Thần Khí cấp bậc thấp nhất.
Kiếm tháp thuộc về nhóm Thần Khí này. Nó thậm chí có thể ngăn cản công kích của đại tông sư.
Nhưng Phong Vân tạm thời không có ý nghĩ mang nó đi. Thứ nhất, hắn tùy thời có thể triệu hoán tòa tháp này. Thứ hai, những thiên tài kiếm đạo khác của Thử bộ còn phải mượn kiếm tháp này để rèn luyện chính mình.
Hắn đương nhiên không thể chỉ vì chính mình mà chặn mất con đường kiếm đạo của người khác.
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, cái tháp này cứ ở lại đây vẫn là tốt nhất.
Dù sao cũng chạy không được. Đợi đến khi hắn cần dùng, lại trực tiếp triệu hoán là được.
Sau đó, Phong Vân hơi động ý nghĩ, không cần truyền tống thông minh, bản thân hắn đã trực tiếp rời khỏi tháp.
Khi hắn ra ngoài, phát hiện bộ trưởng Thử bộ và phó bộ trưởng Đoan Mộc Húc đang chờ bên ngoài.
Thấy được Phong Vân, hai người lập tức sáng ngời hai mắt, lập tức đi lên nghênh đón. Đoan Mộc Húc nói thẳng: "Ngươi trở về cũng không báo trước một chút, để chúng ta chuẩn bị nghi thức hoan nghênh long trọng cho ngươi chứ."
"Cũng không phải là lần đầu tới, không cần đâu." Phong Vân lắc đầu.
Bộ trưởng Thử bộ lúc này mới mở miệng, "Kim Thử, ngươi xông bao nhiêu tầng?"
Đoan Mộc Húc cũng đầy mặt hiếu kỳ.
"Qua cửa." Phong Vân không giấu diếm, nói thẳng ra.
"Ồ, qua cửa à, không có việc gì, lần sau tiếp. . . Cái gì, ngươi qua cửa rồi! ?"
Ban đầu Đoan Mộc Húc cho rằng Phong Vân thất bại, thuận miệng an ủi một hai câu. Kết quả không nghĩ tới lại nghe được một tin tức kinh người như thế.
Bên cạnh, bộ trưởng Thử bộ cũng là đầy mặt kinh ngạc. Bởi vì hắn nghĩ đến một chuyện càng thêm đáng sợ.
"Kim, Kim Thử,… Kiếm ý của ngươi, đột phá đến kiếm hồn rồi?"
Hắn đã từng xông qua, biết rõ đến phía sau chỉ có kiếm ý là hoàn toàn không đủ, yêu cầu phải có ý cảnh lực lượng tầng thứ cao hơn mới được.
Hiện giờ Phong Vân qua cửa, như vậy cũng chứng tỏ việc hắn đã có được lực lượng kiếm hồn.
Phong Vân gật gật đầu, coi như thừa nhận.
Ôi cha mẹ ơi. . .
Bộ trưởng Thử bộ cùng Đoan Mộc Húc đồng thời phát ra tiếng hít khí lạnh, gương mặt dưới mặt nạ đã kinh hãi gần chết. Này mẹ nó mới qua bao lâu chứ, Phong Vân vậy mà đã trực tiếp đột phá gông cùm xiềng xích kiếm ý, ngưng tụ ra lực lượng kiếm hồn!
Nói là khó khăn không gì sánh được kia mà!
"Kiếm Đạo thiên phú Đỉnh cấp tuyệt đối không làm được chuyện này!"
Bộ trưởng Thử bộ kinh hãi thầm nói trong lòng. Giang Đào có được Kiếm Đạo thiên phú đỉnh cấp, hiện giờ vẫn còn đang đau khổ vùng vẫy trong tầng thứ kiếm ý, không nắm được trọng điểm. Theo dự đoán của hắn, ít nhất Giang Đào cũng phải cần thêm mấy năm rèn giữa nữa mới có thể thành công.
Nhưng hiện tại, Phong Vân lại chỉ tốn thời gian mấy tháng đã vượt qua gông cùm xiềng xích này rồi. Sao không làm hắn rung động chứ!
Điều này cũng làm cho bộ trưởng Thử bộ nghiêm trọng hoài nghi Kiếm Đạo thiên phú của Phong Vân tuyệt đối không chỉ là tầng thứ đỉnh cấp.
Sợ rằng, chỉ có Kiếm Đạo thiên phú cấp siêu phàm kia mới có thể trong thời gian ngắn như vậy làm được điều này.
Bộ trưởng Thử bộ tầm mắt có hạn. Kỳ thật cho dù là Kiếm Đạo thiên phú cấp bậc siêu phàm cũng không có cách nào để kiếm ý tăng lên tới tầng thứ này trong vòng mấy tháng.
"Kim, Kim Thử, ngươi qua cửa rồi. Vậy, tòa tháp này có phải đã nhận ngươi làm chủ nhân rồi hay không! ?" Đoan Mộc Húc lúc này mới lắp bắp mở miệng hỏi.
"Ừ."
Phong Vân nhẹ nhàng búng tay một cái. Kiếm tháp sau lưng nhất thời phát ra một tiếng ngâm khẽ, phảng phất thoáng cái đã từ một tòa tháp biến thành một thanh tuyệt thế thần kiếm chĩa thẳng lên thương khung, mang theo một loại sắc bén như muốn phá vỡ thiên địa.
Chỉ là một tòa tháp, lại cho người ta cảm giác như đang đối mặt với một thanh bội kiếm của một vị kiếm khách tuyệt thế. Thật làm cho người ta kinh hồn bạt vía!
Dưới khí thế sắc bén này, bộ trưởng Thử bộ cùng Đoan Mộc Húc chỉ cảm thấy làn da trên người như muốn nứt ra.
Lúc này, Phong Vân lại búng tay một cái nữa. Tòa tháp lập tức khôi phục lại nguyên dạng, lại biến trở về là toàn tháp cao lớn thường thường không có gì kỳ lạ kia.
Thấy thế, bộ trưởng Thử bộ và Đoan Mộc rốt cục mới xác định, Thử bộ Thần Khí này của bọn họ quả thật đã nhận Phong Vân làm chủ.
Điều này làm cho nội tâm bọn họ kinh sợ vô cùng. Tòa tháp này đã ở đây mười mấy năm, từ đầu đến cuối cũng không có một vị kiếm tu nào thành công.
Phong Vân mới tới không được một năm, lại hoàn thành chuyện vĩ đại nhường này. Quả thực là kiếm khách tuyệt thế trời sinh!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất