Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 215: Linh hồn đồ đằng!

Chương 215: Linh hồn đồ đằng!
Chỗ sâu nhất trong Võ vực, thung lung giữa dãy núi.
Bỗng nhiên lao ra một luồng khí thế kinh thiên, trong đó tràn ngập ý chí lực lượng hủy diệt hết thảy, phảng phất như muốn biến cả trời đất quay về thời hỗn độn.
"Hủy diệt!"
Trong lúc mơ hồ, tựa như có hai chữ này quanh quẩn vang vọng.
Phía trên đỉnh núi.
Phong Vân lẳng lặng đứng nghiêm. Hủy Diệt chi lực từ trong cơ thể hắn bừng bừng lao ra. Tấm bia đá to lớn trước mắt hắn, lại tan ra theo gió bay đi, triệt để biến mất khỏi thiên địa.
Hồi lâu sau, hắn thu liễm Hủy Diệt chi lực, trở về bình tĩnh.
"Hủy diệt, sát lục. Hai loại lực lượng hi hữu này, không nghĩ tới sẽ đạt được trong Võ vực này."
Phong Vân cảm thán.
Nhưng cũng chỉ có hắn, mới có thể nhanh chóng đạt được hai loại lực lượng này như vậy. Nếu đổi lại là những người khác, cho dù là Kiếm Vô Trần, cũng không thể làm được chuyện này.
Dù sao, vừa có được kiếm hồn, lại vừa có đao phách, chỉ có một mình hắn mà thôi.
Có thể nói, dù là hai tồn tại lúc trước lưu lại tấm bia đá này cũng không nghĩ đến, kiếm khách cùng đao khách mà bọn họ muốn bồi dưỡng, lại có thể là một người.
Sau đó, Phong Vân nhìn qua những tấm bia đá khác xung quanh, buông tha ý nghĩ đi tiếp trong đầu.
Những bia đá đó chỉ có võ giả có được các loại thiên phú như Quyền Pháp thiên phú, Thương Đạo thiên phú, Chưởng Pháp thiên phú mới có thể lĩnh hội. Hắn không có những thiên phú này, cưỡng ép lĩnh hội cũng không ngộ ra cái gì.
Từ trước tới nay, Phong Vân đều chỉ chú trọng phát triển Kiếm Đạo thiên phú và Đao Đạo thiên phú. Đối với các loại thiên phú khác, giống như quyền, thương gì đó cũng không quá để ý.
Một mặt là do không gặp được hình chiếu tốt, một mặt khác cũng là bởi vì hắn đã có hai thiên phú Kiếm Đạo cùng Đao đạo. Nếu lại phân tâm đi luyện cái khác thì thật sự không gánh nổi.
Mặc dù hắn có được tấm gương hình chiếu, có thể dễ dàng dung hợp mà đoạt được, nhưng lại hỗn tạp quá nhiều thứ, thật sự không hợp với ý muốn của hắn.
Mà nhìn lại, đao kiếm lại có thể hỗ trợ lẫn nhau, cũng không phải là hoàn toàn phân biệt rạch ròi. Hơn nữa giữa hai loại còn có tác dụng xúc tiến nhất định, cũng càng thêm thuần túy.
Đây cũng là nguyên nhân ban đầu Phong Vân chọn lựa dung hợp Kiếm Đạo thiên phú cùng Đao Đạo thiên phú.
"Còn lại, chỉ có một tấm bia đá có thể lĩnh hội rồi. . ."
Phong Vân cuối cùng đưa ánh mắt liếc về phía nơi trung tâm nhất của dãy núi. Tại chỗ đó, một tấm bia đá màu đen cao hai trăm mét đứng sừng sững.
Yên lặng như biển, đen sì như mực.
Nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng lại có một cỗ ma lực làm cho người ta mê muội, có thể thôn phệ trọn vẹn cả tâm thần của người ta vào trong.
"Bia đá Linh hồn lực."
Phong Vân thì thầm một câu, trong mắt tràn ngập vẻ hiếu kỳ.
Hắn thả người bay lên. Khi hắn đến gần tấm bia đá này, bỗng nhiên có một luồng khí thế áp bách cả thân thể mãnh liệt vọt tới!
Giống như là một bàn tay tạo gió phất mưa, che khuất mặt trời, ập thẳng tới trước mặt hắn.
Phong Vân bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng tinh thần lực chống lại mới miễn cưỡng rơi xuống trước tấm bia đá.
"Tinh thần lực được sinh ra từ Linh Hồn thiên phú cao cấp của ta đều phải cố hết sức chống lại. Có thể nghĩ những võ giả khác muốn trèo lên đỉnh tấm bia này gần như không có khả năng "
Hắn càng cảm thán sự thần kỳ của khu vực hạch tâm Võ vực.
Hiện tại xem ra không phải Võ vực quá yếu, mà là Võ vực khuyết thiếu thiên tài hơn người. Bằng không, nếu đem những thứ này đều kế thừa, thế hệ tuổi trẻ tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng trở thành Vương giả.
Nhưng cũng may mắn là nơi này không có. Bằng không, cũng không có gì cho Phong Vân nữa rồi.
"Trước hết cứ lĩnh hội thử xem sao. Ta có dự cảm, tấm bia đá này tuyệt đối không đơn giản."
Bia đá có thể ẩn chứa lực lượng linh hồn này khiến Phong Vân cực kỳ chờ mong, so với lúc lĩnh hội sát lục và hủy diệt chi lực còn càng thêm chờ mong.
Lúc này.
Phong Vân xếp bằng phía trước tấm bia đá.
Ngay khi hắn vừa ngồi xuống, nhất thời cảm giác mình tựa như một bức tượng đá đã trải qua tang thương, vẫn không nhúc nhích, phảng phất trong thiên địa đã không còn bất kỳ vật gì có thể hấp dẫn sự chú ý của hắn nữa rồi.
Linh Hồn thiên phú cao cấp vô ý thức bị thúc dục, Phong Vân tâm lặng như nước, phảng phất tiến vào trạng thái tinh thần vật ngã lưỡng vong, thiên nhân hợp nhất. Một cảm giác kỳ diệu không cách nào nói rõ nhất thời chảy xuôi trong chỗ sâu trong linh hồn hắn.
Loại cảm giác này rất kỳ quái. Hắn cảm thấy chính mình tựa như đã triệt để hòa làm một thể với tấm bia đá sừng sững mà to lớn trước mắt này.
"Rầm!”
Bất chợt, một tiếng vang thật lớn bùng nổ trong đầu hắn, sau đó, một dòng lực lượng thần bí vô tận xông vào trong đầu hắn.
Chỗ sâu nhất trong ý thức, mông lung hiện ra một cảnh tượng khó lòng tưởng tượng.
Một con khỉ to lớn không gì sánh được, thô bạo hung ác gầm lên một tiếng, nhảy vọt ra!
Con khỉ to lớn kia toàn thân phủ kín vảy đen, dáng vẻ hung mãnh thô bạo, răng nhe ra, cao đến trăm trượng.
Đứng ở nơi đó giống như là một trụ chống trời chia cắt trời và đất, che khuất mặt trời, không gì sánh kịp áp lực ập xuống, phá trời phá đất.
Ầm ầm ——! !
Giống như hồng thủy vỡ đê, dòng lực lượng linh hồn mãnh liệt đáng sợ kia trong chớp mắt bao phủ toàn bộ trí óc Phong Vân.
Không biết qua bao nhiêu lâu.
Sáng sớm, khi tia sáng đầu tiên chiếu lên đỉnh núi, đại biểu cho một ngày mới lại bắt đầu.
Tấm bia đá to lớn ánh lên màu đen như mực vẫn như trước sừng sững đứng độc lập. Trên mặt tấm bia đen kịt mơ hồ có tia u quang lượn lờ, càng thần bí khó lường.
Mà Phong Vân tựa như bàn thạch ngồi yên ở đó, hai con mắt đóng chặt, không hề nhúc nhích.
Một chớp mắt.
Phong Vân mãnh liệt mở to hai mắt, trong mắt là một vùng tăm tối, một gợn sóng vô hình lao ra ngoài, trong chớp mắt bao phủ phạm vi vạn mét xung quanh, toàn bộ hư không đều chịu đựng luồng áp lực khổng lồ này mà run rẩy, chấn động.
Như là có một thanh thần binh sắc bén đến cực điểm, trong lúc bất chợt chém ra uy năng khủng khiếp. Những nơi nó đi qua, dễ như trở bàn tay phá huỷ hết thảy trở ngại!
Tinh thần lực vậy mà đã quấy nhiễu đến hiện thực!
Một lát sau, Phong Vân thu liễm chấn động khủng bố này, hết thảy khôi phục lại nguyên dạng.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng, "Quả nhiên là tăng cường linh hồn lực."
Hiện tại có thể nhìn thấy rõ ràng, trong thức hải của Phong Vân, sương mù mất đi một nửa, mà giọt dịch linh hồn lại nhiều thêm rất nhiều.
Điều này đại biểu linh hồn lực của hắn đã tăng trưởng rất nhiều.
Thậm chí đạt tới một cái điểm giới hạn, chỉ cần thêm một bước nữa liền có thể trực tiếp đột phá gông cùm xiềng xích, tấn thăng đến Linh Hồn thiên phú đỉnh cấp.
"Tấm bia đá màu đen này hẳn có chất chứa linh hồn đồ đằng trong truyền thuyết."
Phong Vân nhẹ nhàng lẩm bẩm, mặt lộ vẻ thán phục. Linh hồn đồ đằng, chỉ cần vượt qua được ý chí trùng kích của đồ đằng sẽ có thể đạt được lực lượng linh hồn ở trong đó.
Hiển nhiên, con khỉ khổng lồ lúc trước chính là đồ đằng của tấm bia này.
Cũng may rằng Linh Hồn thiên phú của Phong Vân là cao cấp. Nếu đổi lại là những võ giả khác, mấy phút đồng hồ là bị đánh vỡ ý chí, biến thành kẻ đần ngu ngốc.
Một lát sau.
Phong Vân từ trên ngọn núi đi xuống, lại nhìn qua một lượt nơi này, liền bước lên truyền tống trận, rời đi.
Khu vực hạch tâm này, thứ hắn cần lĩnh hội đều đã lĩnh hội xong, lúc này là lúc nên rời đi rồi.
Hơn nữa nơi này hoàn toàn mở ra với hắn, lần sau lại đến cũng giống như vậy.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất