Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 219: Chỉ có một tên yêu nghiệt!

Chương 219: Chỉ có một tên yêu nghiệt!
Vương Thanh Phong cảm giác suy nghĩ của mình có chút không xoay kịp, trong đầu hiện tại chỉ có tiếng vang âm thanh một vùng, hệt như động đất.
Thật sự là tin tức này quá mức rung động!
Phong Vân, lại còn là một luyện đan sư thất phẩm!
Ban đầu, chuyện hắn mười lăm tuổi đạt tới tông sư đã đủ kinh người, được ngợi xưng là thiên tài tu hành.
Nhưng hiện tại, đủ loại tin tức nói cho Vương Thanh Phong biết, Phong Vân kỳ thật còn là một vị luyện đan sư thất phẩm. Hơn nữa, đối phương năm nay mới mười lăm tuổi! Thiên phú luyện đan như vậy, chẳng phải là còn mạnh hơn cả hắn ư! ?
Trời ơi, đây là quái vật gì thế!
Vương Thanh Phong nhanh chóng chạy ra ngoài, nghĩ muốn giữ Phong Vân ở lại. Nhưng hắn chạy ra đến ngoài đường lại phát hiện sớm đã mất đi tung tích của đối phương.
Lúc này, sắc mặt hắn có chút thất hồn lạc phách.
Trước kia hắn vẫn luôn cho rằng mình mới là thiên tài luyện đan đệ nhất cứ địa Thanh Huyền, cũng một mực vì thế mà đắc chí. Nhưng bây giờ hắn lại phát hiện còn có một Phong Vân so với hắn còn càng thêm trâu bò. Loại cảm giác đó, phảng phất như mới phát hiện ra mình chính là ếch ngồi đáy giếng vậy.
Không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!
Bên này.
Phong Vân tự nhiên không biết bởi vì hắn luyện chế ra Sinh Sinh Tạo Hóa Đan, đã khiến Vương Thanh Phong biết hắn là luyện đan sư thất phẩm, đồng thời chịu đả kích sâu sắc.
Hắn lúc này đã trở lại Võ vực, không có ý định chạy khắp nơi nữa bởi ngày mai đã là lúc đại hội Thanh Huyền bắt đầu.
Trở lại Đằng Vân Các, Bạch Vân Tịch cùng mấy người Triển Phi bọn họ đều đang tu hành. Bọn họ đã tu hành như vậy rất lâu rồi.
Không cần phải nói, nhất định là vì chuẩn bị cho đại hội Thanh Huyền.
Thấy được Phong Vân đi vào, mấy người Bạch Vân Tịch dừng tu hành, đồng thời đi tới chào hỏi.
Phong Vân đáp lại từng người, cũng không có vẻ kiêu ngạo.
Hàn huyên xong, hắn đi vào trong biệt thự. Mà lúc này, sau lưng truyền đến tiếng cổ vũ của đám người Bạch Vân Tịch.
"Ngày mai cứ cố gắng lên nha, đừng đặt ra cho mình áp lực quá lớn."
Phong Vân bất chợt giật mình. Hắn ngược lại là không biết đám người Bạch Vân Tịch làm sao thấy được hắn có áp lực.
Nhưng Phong Vân tự nhiên sẽ không làm phụ ý tốt của người khác. Hắn gật gật đầu, xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Phong Vân, mấy người Bạch Vân Tịch đều nhẹ nhàng thở dài, "Lại cho Phong Vân thêm mấy năm thời gian, nhất định có thể vượt qua tứ đại yêu nghiệt kia. Năm nay, vẫn là quá miễn cưỡng."
"Đúng vậy đấy. Dù sao hắn còn rất trẻ mà."
". . . . ."
Phong Vân lúc này đứng trước cửa tầng chín, tinh thần lực nghe thấy đối thoại của tám người Bạch Vân Tịch. Hắn cười khẽ, ngước mắt nhìn lên mây trời phía xa.
Tứ đại yêu nghiệt ư...
Sau ngày mai, sẽ chỉ còn một người.
Hôm sau, sáng sớm.
Ánh mặt trời chói lóa vung vẩy khắp đất trời.
Khi Phong Vân từ trong biệt thự đi ra, tám người Bạch Vân Tịch bọn họ đã đợi sẵn.
"Đi thôi."
Phong Vân đi ở đằng trước, dẫn theo tám người Bạch Vân Tịch bọn họ đi tới chủ điện.
Trên quảng trường phía trước Chủ điện, vực chủ Hạ Càn Đạo cùng ba vị phó vực chủ khác đang lẳng lặng đứng chờ.
"Đều đã đến đông đủ, lên đường đi thôi."
Hạ Càn Đạo ra lệnh một tiếng, mấy người Phong Vân dưới sự đưa tiễn của vô số đệ tử Võ vực, chậm rãi rời khỏi.
. . .
Cách thức tổ chức đại hội Thanh Huyền hàng năm đều không giống nhau. Năm nay chính là ở trong một di tích cổ.
Khi mấy người Phong Vân từ trong truyền tống trận đi ra liền thấy được ở cách đó không xa có một ngọn núi đột ngột từ mặt đất mọc lên cao vút, xuyên qua cả tầng mây trên cao, xung quanh có mây mù lượn lờ, hào quang chói lóa, dị tượng lộ ra, như mộng như ảo.
Mà nơi đây, sớm đã có không ít người tới.
Cứ địa Thanh Huyền có năm thế lực lớn, nhưng cũng không đại biểu rằng nơi này không còn thế lực khác. Những thế lực này tuy rằng quy mô nhỏ, nhưng nói chung lại vẫn là có, cũng có tư cách tham gia đại hội.
Nhưng bọn hắn nhất định chỉ đến làm nền, chỉ là lá xanh để tô điểm cho vẻ rực rỡ của hoa tươi mà thôi.
Phong Vân ngưng mắt nhìn lại, phát hiện Kiếm tông cùng Lâm gia đã đến, bởi vì hắn thấy được Kiếm Vô Trần cùng Lâm Hi.
Về phần Đao tông cùng Mục gia, vẫn còn chưa đến.
Khi mấy người Phong Vân bọn họ đến nơi cũng dẫn tới sự chú ý của người khác.
"Nhìn kìa, chính là Võ vực."
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năm nay đoán chừng đám bọn hắn vẫn sẽ xếp thứ năm thôi."
"Đến nhiều thêm mấy lần, ta cảm giác Võ vực muốn rớt xuống khỏi cái ngôi thế lực lớn này mất."
". . ."
Vô số giọng nói bàn tán từ xung quanh truyền đến, trên cơ bản đều là không xem trong Võ vực.
Mấy người Hạ Càn Đạo cùng Dương Tượng Chân mặt không biểu tình, hiển nhiên đã sớm quen.
Mà lúc này, truyền tống trận bên kia cũng sáng lên, từ bên trong bay ra một nhóm người, xông thẳng ra, đáp xuống một chỗ phía xa.
"Người của Đao tông đó!"
"Bế quan một năm, cảm giác Đao Kình Thiên càng thêm đáng sợ rồi."
Tất cả mọi người đều cảm giác được, đôi mắt sắc bén không gì sánh được quét qua vừa rồi, phảng phất có thể xuyên thấu vào tận xương cốt mỗi người. Đây tuyệt đối là thiên tài đệ nhất Đao tông, Đao Kình Thiên!
Ong!
Lại một chỗ truyền tống trận phát ra hào quang rực rỡ. Một đám người mặc quần áo đẹp đẽ quý giá xuất hiện, lăng không bay tới, trên áo bào thêu một chữ “Mục” màu vàng kim. Hiển nhiên là Mục gia tới.
Đến lúc này, cả năm thế lực lớn đều đã đến đông đủ.
Phong Vân quét mắt nhìn Đao tông, lại nhìn Mục gia, nghĩ thầm đợi chút nữa muốn tìm cơ hội lấy hết hình chiếu của đám võ giả trẻ tuổi bên đó.
Có thể tới tham gia đại hội, hiển nhiên không phải hạng võ giả tầm thường, không thể bỏ qua được.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là hình chiếu của Đao Kình Thiên cùng Mục Trường Xuyên.
"Vù. . ."
Lúc này, có tiếng tù và hiệu lệnh vang lên, đinh tai nhức óc.
Tầng mây trên cao cũng bị chấn tan. Một chiếc chiến thuyền to lớn màu hoàng kim bay tới, lớn chừng mấy ngàn mét, kim quang óng ánh, rực rỡ chói mắt.
Trên boong thuyền có một vài người đứng sẵn.
"Tổng quản lý cùng cường giả trên bảng xếp hạng tới!"
Một đám võ giả thấp giọng hô lên, trong mắt tràn ngập kính nể cùng ao ước.
Ồ?
Phong Vân nghe nói như thế, lập tức ngưng mắt nhìn lên. Chỉ thấy khoảng hư không nơi đó đều vặn vẹo mơ hồ, căn bản không thấy rõ khuôn mặt của bất cứ kẻ nào. Nhưng hắn có thể cảm ứng được khí thế hùng hậu, mênh mông như vực sâu biển lớn đang tỏa ra khắp chốn.
Hiển nhiên, bọn chúng đều là cường giả cấp đại tông sư.
Nhất là một luồng khí thế trong số đó, tựa như lỗ đen vậy, thôn phệ hết thảy ánh sáng khắp bốn phía, thâm bất khả trắc.
"Người có được Linh Hồn thiên phú đỉnh cấp Tiền Tâm Phong sao..."
Phong Vân hơi suy nghĩ một lát liền biết chủ nhân của luồng khí thế này chính là Tiền Tâm Phong. Đó là cảm ứng giữa những người có được Linh Hồn thiên phú.
Chỉ là hắn đã dùng hắc ám nguyên lực che đậy linh hồn của chính mình, cho nên Tiền Tâm Phong không cảm ứng được hắn.
Lúc này, từ trên chiến thuyền màu vàng kim truyền tới một giọng nói mênh mông cuồn cuộn, vang vọng bốn phương:
"Lần này, hình thức thi đấu của đại hội chính là người của thế lực các nơi leo lên đỉnh ngọn núi trước mắt các ngươi này."
"Quy tắc rất đơn giản, lấy xuống lá cờ trên đỉnh núi, sẽ trở thành quán quân của đại hội lần này."
"Hiện tại, bắt đầu! !"
Ngay khi chữ cuối cùng nói ra, đám võ giả đã sớm rục rịch, tất cả đều nghe lệnh mà lập tức hành động, từng người một đều giống như mũi tên rời cung, phóng tới ngọn núi kia.
Nhưng chỉ vừa mới đến gần, liền có một luồng áp lực mênh mông không cách nào tưởng tượng từ trên đỉnh núi đè ép xuống. Một vài võ giả thực lực yếu kém, còn chưa đi ra nửa bước đã quỳ sụp xuống.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất