Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 220: Ta đã ở chỗ này đợi các ngươi đến mức hoa sắp tàn rồi!

Chương 220: Ta đã ở chỗ này đợi các ngươi đến mức hoa sắp tàn rồi!
Phía trên ngọn núi, áp lực khổng lồ trút xuống, hơn nữa còn mang theo trọng lực cường đại, đại khái cũng gấp hai mươi lần trọng lực của địa cầu trở lên.
Dưới hoàn cảnh khắc nghiệt này, đừng nói là bay, mà ngay cả đi đường cũng trở thành vấn đề.
Có thể tưởng tượng, đối với đại bộ phận võ giả mà nói,đây chính là khảo nghiệm cực hạn nhất rồi.
Nhưng người có thể đi tới đây, đều là thiên tài trong miệng người khác, tự nhiên không có khả năng dễ dàng buông tha như vậy, từng cái một cắn răng đi lên.
Một nhóm người trùng trùng điệp điệp, đại khái có hơn bốn nghìn.
Mặc dù hoàn cảnh khó khăn như vậy, nhưng đây chỉ là đối với phần lớn võ giả mà thôi. Đối với những võ giả đứng đầu mà nói, cũng không tính là quá khó khăn.
"Đao Kình Thiên, Lâm Hi, Kiếm Vô Trần cùng Mục Trường Xuyên, bọn họ ngay từ đầu đã lao ra rồi, cảm giác áp lực cùng trọng lực kia không hề gây ra trở ngại gì cho bọn hắn vậy."
"Quả nhiên, lại là bọn họ xông lên trước."
"Hầy, không thể so, cũng không dám so đâu. Thế giới của yêu nghiệt chúng ta không hiểu được!"
Bọn họ đã quen với những ngày tháng bị tứ đại yêu nghiệt vượt lên trên đầu. Nhân vật mạnh như vậy, bọn họ cuối cùng cả đời cũng khó mà có thể bắt kịp, dù chỉ là bóng lưng.
"Có vẻ như không thấy người Võ vực nhỉ, bọn họ không đến mức kém như vậy chứ."
"Khả năng đang bảo tồn thực lực đấy."
"Nghĩ thì hay lắm. Đáng tiếc người mạnh nhất là Triển Phi kia so với tứ đại yêu nghiệt còn thua kém không phải là ít, căn bản không thể so sánh được."
"Các ngươi có chú ý tới không, Võ vực lần này có nhiều thêm một vị thiếu niên."
"Ngươi cũng nói rồi đó. Chỉ là một thiếu niên mà thôi. Đoán chừng là tạm thời đưa vào cho đủ quân số thôi. Võ vực lần nào mà không phải như vậy chứ. Bình thường thôi!"
Không có ai xem trọng Võ vực.
"Phong Vân học đệ, ngươi, ngươi đang làm gì đó?"
Bên này, mấy người Bạch Vân Tịch bọn họ đứng ở khoảng phía trước đội ngũ. Trước mặt đại khái có một ngàn người, phía sau đại khái có ba ngàn người.
Mà giờ khắc này, Bạch Vân Tịch bọn họ đang quái dị nhìn Phong Vân ở bên cạnh. Đối phương vậy mà đang không ngừng xuyên qua xuyên lại giữa đám võ giả, chốc lát tới gần nơi người này, trong chốc lát lại tiếp cận người kia.
Chuyện này thấy thế nào cũng giống như là đang vui đùa đó!
Nhưng Phong Vân cũng không phải đang đùa. Hắn chỉ là đang lựa chọn mục tiêu, đồng thời đi đến lấy hình chiếu mà thôi.
Cuối cùng, hắn đại khái thu hoạch hơn chín trăm hình chiếu không tệ, có thể nói là một bữa tiệc hình chiếu lớn.
Sau đó, Phong Vân liếc mắt nhìn về phía hai trong số bốn bóng người phía trước nhất, "Chỉ còn lại hai người bọn họ."
Nghĩ tới đây, hắn nhìn sang phía mấy người Bạch Vân Tịch bên cạnh, mở miệng nói: "Tự các ngươi nỗ lực lên nhé, ta muốn gia tốc rồi."
"Ừm! Ngươi đi đi."
Mấy người Bạch Vân Tịch thầm thả lỏng một hơi. Vị Phong Vân học đệ này rốt cuộc cũng chơi chán rồi.
Lời này nếu để cho Phong Vân biết, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, mẹ nó chứ chơi chán cái quái gì.
Vèo!
Bàn chân phát lực, cả người Phong Vân giống như ảo ảnh, mạnh mẽ lướt đi, trong chớp mắt đã vượt qua mấy trăm người.
Khiến người ta cảm thấy khủng bố chính là, hắn đã chạy qua đi thật lâu sau mới có âm thanh truyền đến.
"Đây là tốc độ gì vậy hả! ?"
Đám võ giả bị vượt qua đều tỏ ra kinh ngạc.
Nên biết, đây cũng không phải là trên địa cầu, mà còn phải thừa nhận áp lực lớn như vậy, còn muốn chống đối với trọng lực mạnh tương đương với hai mươi lần trọng lực của địa cầu.
Như thế mà cũng có thể đi nhanh như vậy, vậy nếu như ở hoàn cảnh bình thường ở địa cầu, chẳng phải là nhanh đến không cách nào tưởng tượng hay sao!
Mười phút sau, Phong Vân đi đến phía trước nhất. Mà ở phía trước hắn, chỉ có tứ đại yêu nghiệt.
"Tên này là thần thánh phương nào vậy! ?"
"Chính là thiếu niên của Võ vực kia đấy, người mới năm nay!"
"Ngời mới đều thuộc dạng quái vật thế này đấy à?"
Đám võ giả đi trước đều kinh ngạc đến ngây người. Phong Vân hệt như một trận gió, lướt qua nhanh đến mức bọn họ cũng không thể bắt được bóng dáng, thoáng một cái đã đi mất.
Lúc này.
Bên trên chiến thuyền màu hoàng kim.
Hạ Càn Đạo đứng trên boong thuyền, ánh mắt rơi xuống trên người Phong Vân, thầm nghĩ trong lòng: Rốt cuộc muốn phát lực rồi sao.
Tuy rằng hắn không cho rằng Phong Vân hiện tại có thể sánh vai với tứ đại yêu nghiệt, nhưng muốn vượt qua đám võ giả khác ở đây vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Biểu hiện của Phong Vân, tự nhiên cũng dẫn tới sự chú ý của những người khác trên chiến thuyền.
"Ồ? Nhóc con này là người của Võ vực ư? Hạ vực chủ, xem ra năm nay ngươi còn che giấu một tấm vương bài đó."
Đây là giọng nói của quản lý Tiền Tâm Phong.
"May mắn mà thôi." Hạ Càn Đạo vờ bày ra vẻ cao thâm nho nhỏ.
Bên cạnh, quản lý của tứ đại thế lực đều hơi nhíu lông mày, nhưng lập tức lại thả ra. Tên nhóc này xác thực thiên phú xuất chúng, nhưng tuổi tác lại còn rất trẻ, căn bản không tạo thành uy hiếp, căn bản không đáng để hoảng hốt.
Bên này.
Kiếm Vô Trần, Đao Kình Thiên, Lâm Hi cùng Mục Trường Xuyên bốn người chẳng phân biệt được trước sau, đi trên núi lại giống như đang giẫm trên đất bằng, một bước đã vượt qua trăm mét, vượt xa những võ giả khác, căn bản không phải một tầng thứ với bọn họ.
"Một năm rồi lại một năm, xem ra năm nay lại là bốn người chúng ta tranh đấu với nhau thôi." Kiếm Vô Trần thản nhiên nói.
"Đây không phải là chuyện bình thường sao. Cứ địa Thanh Huyền tuy lớn, nhưng có thể cùng chúng ta sánh vai, có thể nói là không có ai."
Sắc mặt Đao Kình Thiên cực kỳ tự phụ.
Bên cạnh, Mục Trường Xuyên nhẹ nhàng cười cười, không nói gì thêm.
Lâm Hi lại đột nhiên nói: "Ta biết một người, cũng không quá chênh lệch so với chúng ta. Chỉ là hắn năm nay mới mười lăm tuổi, khả năng cần có thời gian để trưởng thành.”
"Vậy thì chờ hắn trưởng thành lên rồi nói sau."
Kiếm Vô Trần cũng không thèm để ý, ánh mắt của hắn nhìn lên phía trên, "Sắp đến đỉnh núi rồi, chúng ta so chút đi, xem ai trèo lên đỉnh trước nhất.”
"Có thể."
"Đúng lúc hợp ý ta."
"Bắt đầu đi."
Vút vút vút vút. . .
Bốn người trong nháy mắt gia tốc, chớp mắt đã đề thăng gấp mấy lần, tốc độ nhanh đến không cách nào tưởng tượng.
Bọn họ giống như lôi điện vậy, ầm một tiếng, lực bạo phát cường đại giẫm phá cả thân núi.
"Bốn tên yêu nghiệt này rốt cuộc đã biến thái đến tình trạng gì rồi?"
Phía sau vạn mét, đám võ giả kia thấy một màn như vậy, trừ nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ đã không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt tâm tình lúc này.
Tứ đại yêu nghiệt hùng dũng đi đầu, khoảng cách giữa đám võ giả phía sau và bọn họ càng ngày càng xa.
Bởi vậy cho nên càng về sau, đám võ giả kia vẫn còn ở dưới sườn núi giãy dụa, mà tứ đại yêu nghiệt đã sắp leo tới đỉnh núi.
Chênh lệch quá xa!
Rất nhanh, khoảng cách điểm kết thúc chỉ còn mấy ngàn mét.
"Ta gia tốc, các vị hẹn gặp lại sau." Lúc này, Kiếm Vô Trần lại một lần nữa tăng tốc độ lên hơn hai lần, bỏ lại ba người khác ở sau lưng.
Nhưng chỉ sau một khắc, ba người kia lại đuổi theo.
"VỊ trí đứng đầu, trừ ta ra không thể là của ai khác nữa."
Đao Kình Thiên lạnh lùng nói.
"Vậy thì chưa chắc." Mục Trường Xuyên đuổi sát mà lên.
"Thực lực của ta, cũng không chỉ như thế này đâu." Lâm Hi tóc đen tung bay, hai mắt vốn híp lại, lúc này đã mở ra, nàng cũng đuổi lên.
Bốn người sánh vai, tốc độ không phân cao thấp, ai cũng không làm gì được ai.
Khi mọi người đều cho rằng kết thúc bằng kết quả hoà nhau, bỗng nhiên một giọng nói từ trên đỉnh núi truyền xuống.
"Này, các ngươi còn chưa lên tới nữa sao? Ta ở chỗ này đã đợi đến mức hoa cũng sắp tàn rồi."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất