Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 230: Múa rìu qua mắt thợ!

Chương 230: Múa rìu qua mắt thợ!
Phong Vân ở trong biệt thự cùng Phong Tiểu Lan, viện trưởng và bọn nhỏ vô cùng vui vẻ trải qua một đêm.
Hắn thậm chí còn lấy một ít đồ ăn trong nhẫn không gian ra ngoài chia cho mọi người.
Những đồ ăn này cũng không phải là đồ bình thường, mà đều là đồ ăn đặc chế mà Võ vực đặc biệt làm cho hắn, bên trong ẩn chứa một lượng lớn tinh hoa của các loại linh vật, hỗn hợp cả một chút thịt hung thú, hiệu quả cực cao, có thể so với đan dược lục phẩm.
Hơn nữa so với đan dược lục phẩm, không thể nghi ngờ lại càng thêm ôn hòa, hiệu quả cũng dần dần tăng cao hơn.
Vì vậy đêm đó, những đứa nhóc nghịch ngợm lỡ ăn quá nhiều đồ liền gào ầm lên mà chạy vòng quanh biệt thự, dáng vẻ dư thừa tinh thần lực.
Phong Vân nhìn mà lắc đầu ngao ngán.
Nhưng dù vậy cũng không có chỗ xấu, ít nhất khi chạy nhanh, năng lượng dư thừa tàng trữ trong cơ thể cũng thuận tiện rèn luyện thân thể bọn nó.
Ngày hôm sau.
Phong Vân mang theo Phong Tiểu Lan cùng đi tới cao ốc trung ương cứ địa Tinh Diệu. Hắn gặp Nghiêm Xuân Thu, nhóm cao tầng cứ địa, cũng gặp được cả Hồng Thiên Thu.
Hiện giờ Phong Vân đối với bọn họ mà nói đã là tồn tại giống như trong truyền thuyết vậy.
Bởi vì từ những tin tức mà cứ địa Giang Hải truyền đến, nói Phong Vân đã đi tới cứ địa cấp một Thanh Huyền.
Cứ địa cấp một, đối với người trong cứ địa Tinh Diệu mà nói, giống hệt như cự long cao cao tại thượng. Cường giả trong đó, mỗi một người đều có thể dễ dàng tiêu diệt cả cứ địa của bọn họ.
Phong Vân hiện giờ đã đi tới đó, trong mắt bọn hắn cũng ngang với tồn tại cao không thể chạm tới.
Bởi vậy, khi bọn họ nhìn thấy Phong Vân đều rất câu nệ, rất cung kính, mỗi một câu nói đều cẩn thận từng li từng tí, sợ mình nói sai.
Điều này làm cho Phong Vân cảm thấy rất bất đắc dĩ. Đồng thời, hắn cũng cảm thán, theo thực lực cùng thân phận địa vị của hắn tăng lên, một vài người quen đồng bọn cứ cũng dần dần rời xa hắn rồi.
Những chuyện này hắn sớm đã dự liệu được, ngược lại cũng không quá để ý, chỉ là cảm khái vài câu mà thôi. Dù sao chỉ cần Tiểu Lan tỷ cùng viện trưởng các nàng trước sau như một là được.
. . .
Hàn huyên một hồi, Phong Vân liền dẫn theo Phong Tiểu Lan rời khỏi cao ốc trung ương, ra ngoài đi dạo quanh cứ địa.
Tính toán thời gian, lần trước hắn cùng Phong Tiểu Lan đi dạp phố như vậy đã là chuyện thật lâu trước kia rồi.
Lúc trước hắn trở về mấy lần, cũng chỉ là cùng mấy người Phong Tiểu Lan cùng viện trưởng các nàng ăn vài bữa cơm mà thôi, ăn xong lại đi ngay.
Bởi vì mấy lần đó hắn đều có chuyện cần phải xử lý, không thể dừng lại quá lâu.
Hiện giờ, Phong Vân rốt cuộc cũng coi như được rảnh rỗi, lúc này mới có thời gian rảnh cùng Phong Tiểu Lan đi loanh quanh.
Lúc đi dạo, hắn cũng nhìn thấy pho tượng cao trăm trượng của chính mình được dựng nên ở chính giữa quảng trường. Pho tượng được làm rất tinh tế, người mang đao kiếm, cao ngất đứng thẳng.
Trên pho tượng này loáng thoáng có thể cảm nhận được một luồng khí tức sắc bén cùng bá đạo, thật đúng là rất có vài phần khí khái của hắn.
Phong Tiểu Lan đứng bên cạnh mở miệng nói: "Pho tượng kia đã làm xong từ lần trước khi ngươi rời đi. Lúc ấy bọn họ còn muốn mời ngươi đến tự mình cắt băng khánh thành nữa. Đáng tiếc ngươi sớm đã rời đi rồi."
"Ngươi bây giờ đã là truyền kỳ của cả cứ địa Tinh Diệu rồi đấy. Tiểu sử của ngươi đều đã được ghi vào sách, không biết bao nhiêu thế hệ người tuổi trẻ đã coi ngươi trở thành thần tượng nữa.”
Phong Vân nghe vậy, không khỏi bất đắc dĩ cười một tiếng. Không nghĩ tới hắn vậy mà cũng có một ngày trở thành thần tượng của người khác, tuy rằng thần tượng này không phải thần tượng ở thế giới cũ kia.
"Đi thôi."
Hắn không đứng ở nơi này quá lâu, nếu không sợ đợi thêm chút nữa bị người khác nhận ra, nơi này sợ là phải biến thành cả biển người mất.
Phong Tiểu Lan giống như nhìn ra vẻ bất đắc dĩ của Phong Vân, che miệng cười khẽ.
Hai người cứ như vậy đi dạo quanh cứ địa Tinh Diệu cả một ngày. Giữa chừng hắn đã từng bị người khác nhận ra, nhưng trước khi dàn "Fans hâm mộ” kéo tới bao vây, hắn đã nhanh chóng dẫn theo Phong Tiểu Lan rời đi.
. . .
Cứ như vậy, nhoáng một cái đã đến chạng vạng tối.
"Đã không còn sớm, chúng ta trở về đi, đừng để mọi người chờ sốt ruột."
Phong Vân nhìn ráng chiều nơi cuối chân trời, nói với Phong Tiểu Lan.
Phong Tiểu Lan gật nhẹ đầu.
Hai người liền cùng nhau đi về hướng biệt thự.
Nhưng, khi đi ngang qua một đoạn đường tắt, bỗng nhiên sắc trời ảm đạm xuống, xung quanh bất ngờ đen kịt lại, đưa tay không thấy được năm ngón.
"Sao trời thoáng cái đã tối đen rồi?"
Phong Tiểu Lan có chút ngoài ý muốn, vừa rồi rõ ràng vẫn đang tràn ngập ráng chiều mơ màng.
"Không phải trời tối, chỉ là nơi này tối lại mà thôi."
Giọng nói của Phong Vân truyền đến, không cao không thấp, phảng phất sớm đã dự đoán được.
Nơi này tối rồi?
Phong Tiểu Lan không hiểu ra sao, không biết những lời này có ý gì.
Nhưng đúng lúc đó, nàng bỗng nhiên run rẩy cả người, toàn thân nổi da gà. Bởi vì nàng cảm nhận được một luồng sát ý mãnh liệt bao phủ lấy nàng, giống như nội tâm bị phủ kín bởi một tầng bóng ma vậy, trầm trọng vô cùng.
Điều này làm cho nàng vô ý thức cầm chặt tay Phong Vân, đồng thời ánh mắt rơi xuống trên cổ tay trái mình. Nơi đó nhìn có vẻ chỉ đeo một chiếc đồng hồ rất bình thường, nhưng, căn bản không phản ứng chút nào.
Ngay khi nàng còn đang lo lắng, bỗng nhiên một vệt hào quanh tăm tối u ám hiện ra, dùng tốc độ nhanh không cách nào tưởng tượng đâm về phía chỗ hiểm của Phong Vân.
"Cẩn thận! !"
Dưới tình thế cấp bách, Phong Tiểu Lan hô to một tiếng, đang muốn dùng thân thể mình để ngăn cản lại. Nhưng khi nàng vừa mới cất bước, đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng cực kỳ kinh ngạc.
Chỉ thấy Phong Vân mặt không biểu tình vươn ra một tay, đưa thẳng về phía trước, sau đó, nhẹ nhàng nắm chặt.
Phụt!
Sau một tiếng vang nhỏ, phảng phất toàn bộ thế giới đều an tĩnh lại.
Màn sương đen đầy trời lặng yên tiêu tán, ráng chiều một lần nữa chiếu xuống, phảng phất như trước đó không hề phát sinh bất cứ chuyện gì.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không nhìn tới một cái lỗ đen cực kỳ lớn cách đó không xa. Trong lỗ đen truyền ra một cơn chấn động khiến Phong Tiểu Lan run rẩy cả người. Nó tựa như miệng của một vùng thâm uyên khổng lồ, làm cho người khác không rét mà run.
Nhưng cũng may, lỗ đen khổng lồ kia không duy trì quá lâu. Chỉ sau mấy giây nó đã hoàn toàn biến mất, hết thảy khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
"Đi nào. Chỉ là một con chuột nhỏ mà thôi."
Phong Vân giống như vừa làm một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, nắm tay Phong Tiểu Lan, đi về phía biệt thự. Phong Tiểu Lan lại vẫn còn rơi vào trong trạng thái thất thần.
Nàng căn bản không biết vừa rồi đã xảy ra cái gì. Mọi thứ bắt đầu quá nhanh, chấm dứt cũng quá nhanh, toàn bộ quá trình cũng không đến năm giây.
Trên đường.
Phong Vân không để ý Phong Tiểu Lan còn đang thất thần. Hắn mải miết nghĩ thầm; không ngờ liên minh Huyết Thứ lại ngóc đầu trở lại.
Lần này, sát thủ bọn chúng phái tới rõ ràng là Tông Sư. Mặc dù chỉ là sơ giai nhưng lại có được Hắc Ám thiên phú trung cấp, màn sương đen vừa rồi đúng là Hắc Ám Chi Mộ mà hắn thả ra.
Hắc Ám thiên phú, phối hợp với kĩ thuật giết người, quả thực là không gì không thể, có thể nói là lưỡi hái Tử Thần.
Đáng tiếc, hắn ta lại gặp phải Phong Vân. Cái gọi là Hắc Ám Chi Mộ ở trong mắt Phong Vân chỉ là thùng rỗng kêu to, không hề tạo thành bất cứ uy hiếp nào.
"Xem ra đã đến lúc tiêu diệt liên minh Huyết Thứ rồi. . ."
Ánh mắt Phong Vân dần dần lạnh đi. Đối phương nói không chừng đã nhắm trúng mấy người Phong Tiểu Lan rồi. Để loại bỏ tai hoạ ngầm, hắn muốn ra tay trước.
Loại tổ chức sát thủ này tồn tại sẽ chỉ là khối u ác tính của nhân loại, lưu lại cũng là tai họa.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất