Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 246: Sao ngươi không lên trời luôn đi!

Chương 246: Sao ngươi không lên trời luôn đi!
Vù vù!
Trong chớp mắt lực lượng không gian dồi dào bao phủ phía trước, mười mấy con đại hung thú cấp Lĩnh Chủ bị giam cầm ngay tại chỗ, mặc cho bọn chúng thúc dục bạo phát như thế nào cũng không thể nhúc nhích được.
Sau đó, không gian phía sau Phong Vân vặn vẹo biến hình, biến thành một lưỡi dao sắc bén hình trăng khuyết màu bạc vô cùng to lớn.
Nhẹ nhàng lóe lên, im hơi lặng tiếng.
Không gian chi lực!
Phốc phốc phốc phốc...
Lóe lên một cái rồi biến mất, tiếp đó mười mấy cái đầu phóng lên cao, máu tươi giống như trút ra, mười mấy con đại hung thú cấp Lĩnh Chủ bị chém chết tại chỗ.
Đến lúc này, nguyên lực không gian trong cơ thể Phong Vân lại bị sử dụng hết sạch.
Mười mấy con đại hung thú cấp Lĩnh Chủ này còn lợi hại hơn so với sinh mệnh cơ giới Hoàng Kim ở trong di tích Chân Lý, cho nên giết mười mấy con này đã hao hết tất cả lực lượng không gian của hắn.
"Nếu như lĩnh ngộ được Không Gian chi lực, hoặc là tiến hành mười lần áp súc lực lượng Không Gian, chắc chắn sẽ tăng uy lực và lực bền bỉ lên rất nhiều."
Mặc dù Lực lượng Không Gian rất huyền bí khó lường nhưng thật ra cũng có thể coi như một loại nguyên lực, chỉ là có nhiều chỗ không giống với nguyên lực bình thường mà thôi.
Vì vậy, đương nhiên lực lượng Không Gian có thể tiến hành mười lần áp súc.
Nhưng cái này rất khó khăn.
Trước mắt mới chỉ được như vậy, Phong Vân chưa từng thấy có loại bí cảnh tu hành Không Gian, đừng nói là Không Gian, cả căn cứ Thanh Huyền ngay cả bí cảnh Băng cũng không có.
Mà dựa vào bản thân hắn mà nói, muốn tích đủ nguyên lực không gian cho mười lần áp súc ít nhất cũng phải tốn thời gian mấy năm, điều này đối với hắn mà nói là quá dài.
Đây nếu như để cho các võ giả khác nghe được, nhất định sẽ chửa ầm lên.
Phải biết rằng 99% võ giả tu hành, trong thời gian mấy năm mà có thể tiến bộ cũng đủ làm cho bọn họ cười nở hoa rồi, rất nhiều võ giả về sau, vài chục năm cũng không thể nào tiến thêm được chỉ ở trạng thái bình thường.
Phong Vân chỉ dùng thời gian hơn một năm đã đi hết con đường mà rất nhiều người cả đời cũng không đi được, hắn lại còn ngại chậm.
Nghe mà xem, đây là lời mà người nên nói sao!
...
Mà lúc này, ở bên kia.
Tuyết Diệc Hi dưới sự trợ giúp của rất nhiều hộ vệ và bảo tiêu cũng tiêu diệt được Băng Vũ Vương Thú ấu thể.
Nói thực ra, mặc dù con Băng Vũ Vương Thú ấu thể này chỉ là đại Tông Sư cao cấp nhưng luận về chiến lực còn mạnh hơn nhiều so với mười con hung thú cấp Lĩnh Chủ, dù sao con trước chính là thiên phú cấp Thự Quang, mà đám con phía sau mạnh nhất cũng chỉ là đỉnh cấp mà thôi
Nếu lấy thế giới loại người làm minh họa thì chính là thiên tài yêu nghiệt như mặt trời ban trưa và một đám người tuổi xế chiều tiềm lực đã hao hết, ai mạnh ai yếu đã quá rõ ràng rồi.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Phong Vân có thể tiêu diệt được bọn chúng tại chỗ một cách dễ dàng.
Sau khi tiêu diệt Băng Vũ Vương Thú Tuyết Diệc Hi liền mệnh lệnh cho bọn hộ vệ mang cái chiến thuyển kia về.
Sau đó nàng đi tới trước mặt Phong Vân, một đôi mắt to sáng ngời có thần nhìn hắn, "Lần này cảm ơn ngươi Phong Vân, quả nhiên ta không có nhìn lầm người, ngươi rất mạnh."
Khi lần đầu tiên gặp được Phong Vân, Tuyết Diệc Hi đã cảm thấy thiếu niên tuấn mỹ tuổi xấp xỉ nàng này rất mạnh. Nói nhảm, dám một mình đến vùng Cực Bắc này nhất định phải có một chút đồ vật.
Sự thật chứng minh, Phong Vân không chỉ có một chút đồ vật mà là có rất nhiều đồ vật, một người có thể ngăn được mười mấy con đại hung thú Lĩnh Chủ, còn tiêu diệt được bọn chúng, phần thực lực này cũng đủ làm người ta phải nghé mắt nhìn.
Quan trọng nhất là Tuyết Diệc Hi biết Phong Vân trước mắt còn nhỏ hơn nàng hai tuổi.
"Qủa nhiên phụ thân nói không sai, địa cầu rất lớn, cho dù bản thân ở trong căn cứ siêu đẳng cũng không thể tự cao tự đại..."
Tuyết Diệc Hi cảm khái trong lòng nói.
Sau đó.
Đám người bọn họ lập tức điều khiển thuyền rời đi, nơi này không thích hợp ở lâu, vạn nhất kinh động đến hung thú Vương cấp đang ngủ say bên trong vậy bọn họ đều trở thành dược hoàn.
Mấy ngày sau, bọn họ trở lại khu vực viên giới vùng Cực bắc.
...
Băng trên mặt đất.
Tuyết Diệc Hi đưa cho Phong Vân một cái nhẫn không gian, cười hì hì nói: "Trong này chính là thù lao cho lần này, ngươi cầm lấy đi, ta còn có việc gấp phải xử lý, đi về trước."
"Nhớ tới tìm ta chơi nha, Phong Vân."
Nói xong nàng nháy mắt một cái với Phong Vân xong mới chui lên chiến thuyền, sau đó quang huy lóe lên, chiến thuyền trong chớp mắt biến mất tại chỗ, tốc độ nhanh như mũi tên.
Phong Vân cười nhẹ, Tuyết Diệc Hi này tuy rằng đến từ căn cứ siêu đẳng nhưng lại không có loại cảm giác vênh váo hung hăng kia, hiển nhiên là được giáo dục vô cùng tốt.
Đương nhiên cũng có thể là bởi vì Phong Vân rất có thiên phú, nếu như đổi lại là võ giả bình thường khác rất có thể kết quả sẽ hoàn toàn khác.
Sau đó.
Phong Vân hơi cúi đầu xuống nhìn nhẫn không gian ở trong tay, đây là một cái vô chủ, cho nên hắn rất dễ dàng đóng dấu của mình lên đó.
Khi hắn đưa ý thức thăm dò vào trong đó phát hiện không gian bên trong vô cùng lớn, phải hơn một nghìn mét vuông.
Mà ngoài một nửa xác của Băng Vũ Vương Thú ra vẫn còn một cái mạch khoáng nguyên lực cỡ lớn.
Đúng vậy hắn không nhìn lầm thật sự là một cái mạch khoáng nguyên lực cỡ lớn.
Uốn lượn như rồng cứ như vậy để ở đó, rất nhiều Nguyên Lực Thạch khảm ở bên trên tản ra hào quang, nhìn sơ qua ít nhất cũng có hơn vạn khối.
Mà ở bên trong còn lưu lại một đoạn tin tức của Tuyết Diệc Hi, nội dung trên đó đại khái là nói lần này nếu như không Phong Vân, bọn họ không thể thành công được cho nên ngoại trừ một nửa xác của Băng Vũ Vương Thú ra còn dâng lên một chút tầm lòng nhỏ.
Phong Vân nhìn đến đây, khóe mắt không nhịn được co rút, một cái mạch khoáng Nguyên Lực Thạch tự nhiên chỉ là một chút tấm lòng nhỏ?
Cmn, tiểu phú bà!
Mà trong nhẫn không gian trừ những thứ này ra còn có một tờ giấy thông hành, chỉ thấy trên đó viết bốn chữ lớn "Căn cứ Thần Tinh".
Hiển nhiên Tuyết Diệc Hi đến từ căn cứ siêu đẳng tên là căn cứ Thần Tinh.
"Căn cứ Thần Tinh sao."
Phong Vân nhỏ giọng thì thào, có cơ hội dĩ nhiên hắn sẽ đi qua, đã sớm muốn lĩnh ngộ phong thái của căn cứ siêu đẳng.
Lúc sau.
Hắn cũng không lập tức rời khỏi địa phương cơ bản này mà tìm một chỗ vắng vẻ tạm thời dàn xếp lại, đi về phía trước, hắn dự định trước quét một lượt hình chiếu.
Lần này ở vùng Cực bắc có thể nói là thu hoạch rất lớn, không chỉ đạt được ước muốn có được thiên phú Hệ Băng mà thậm chí còn vượt mức hoàn thành, lấy được hai cái thiên phú Hệ Băng cấp Thự Quang.
Cho đến tận bây giờ đây là thiên phú tối cao nhất mà hắn gặp được.
"Hy vọng có thể tuôn ra một cái."
Phong Vân yên lặng cầu nguyện trong lòng.
Sau đó ý thức của hắn tiếp vào trong không gian gương, bắt đầu cấp tốc quét khiêu chiến.
Cứ như vậy, hơn nửa canh giờ sau.
Phốc!
Không gian gương, theo chiến trường rừng rậm.
Phong Vân vẻ mặt lãnh đạm phát động năng lực Không Gian Yên Diệt giết chết hình chiếu Băng Vũ Vương Thú ấu thể cuối cùng, quét xong số lượng hôm nay.
Mà khi hắn nhìn về phía vật phẩm rơi xuống trong túi đeo lưng, trên khuôn mặt lãnh đạm ngay lập tức lộ ra nụ cười, còn mang theo một tia hưng phấn.
Bởi vì trong đó, ở ô thứ nhất bất ngờ hiện lên ——
[ Thiên phú Hệ Băng cấp Thự Quang ] : Đến từ hình chiếu Tuyết Diệc Hi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất