Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 247: Đây mới thực sự là lão đại!

Chương 247: Đây mới thực sự là lão đại!
"Hiển hóa!"
Phong Vân hưng phấn một lát, sau đó lập tức mặc niệm một câu ở trong lòng.
[ Hiển hóa thiên phú Hệ Băng cấp Thự Quang... Hiển hóa bên trong... Hiển hóa hoàn thành! ]
Ong!
Một vệt ánh sáng chói mắt màu trắng lóe lên, trong nháy mắt tràn ngập ánh mắt của hắn.
Một mảng trắng xóa, không giới hạn, đây là một thế giới chỉ có băng tuyết.
Trước đó cảm giác chưa từng có xông lên đầu, giờ khắc này Phong Vân cảm thấy ý thức của chính mình bị chia làm rất nhiều sợi, mỗi một sợi đều biến thành bông tuyết, bồng bềnh ở trong trời đất.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là trong nháy mắt hoặc là vĩnh hằng.
Mà trong lúc này, Phong Vân không tự chủ được hiểu được rất nhiều bí mật và huyền bí liên quan đến "Mê hoặc", tựa như trời sinh mà đến không cần tận lực tất cả đều thuận theo tự nhiên, thông hiểu đạo lí.
Nhìn như là dài dằng dặc thật ra dung hợp chỉ trong nháy mắt.
Sau khi Phong Vân mở to mắt lấy lại tinh thần, mới chỉ qua mấy phút mà thôi.
Mặc dù trong cảm nhận của hắn giống như đã trải qua biến đổi to lớn trong cuộc đời, nhưng thật ra những thứ kia đều chỉ là kinh nghiệm và trí nhớ của nguyên lực Băng trong trời đất truyền cho hắn, cũng không phải là hắn thật sự biến thành nguyên lực Băng.
Mà bây giờ, Phong Vân đã dung hợp được thành công hoàn mĩ, có được thiên phú Hệ Băng cấp Thự Quang.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đưa tay ra, lập tức trong phạm vi xung quanh nguyên lực Hệ Băng giống như được triệu hoán, vòng quanh cả người hắn, tinh thần có thể đạt đến chỗ nào thì hắn đạt đến chỗ đó.
Hắn lại còn phát hiện tự dưng mình lại nắm giữ chín thành ý cảnh Băng, chỉ cách ngụy áo nghĩa Băng một bước ngắn nữa mà thôi.
Điều này làm cho Phong Vân phải líu lưỡi, không hổ là thiên phú cấp Thự Quang, ngay từ đầu đã lĩnh ngộ được chín thành ý cảnh Băng, cái khởi đầu này quá cao, quả thật làm cho người ta chấn động.
Thảo nào Tuyết Diệc Hi mới 18 tuổi đã lĩnh ngộ áo nghĩa Băng.
"Không nghĩ tới thiên phú cấp Thự Quang thứ nhất của ta lại là Hệ Băng một trong những thiên phú đặc thù nhất."
Phong Vân than thở, vốn là hắn tới vùng Cực Bắc này chỉ cần hình chiếu xuống được một cái thiên phú Hệ Băng đỉnh cấp là đã lời rồi.
Kết quả bây giờ trực tiếp nhảy ra cấp Thự Quang, phải nói là điều này đúng là quá đã!
Mà sau đó, hắn thấy ngay trong đan điền của mình mới mở ra một lốc xoáy Băng, mặc dù không có công pháp Hệ Băng nhưng cái thiên phú cấp Thự Quang này quá mạnh mẽ, nguyên lực Hệ Băng tự động hội tụ lại giúp hắn mở ra vòng xoáy nguyên lực.
Nhưng mà chẳng qua mới chỉ bắt đầu mở ra vòng xoáy mà thôi.
"Xem ra trước khi đạt được ngụy áo nghĩa Băng ta phải tìm một môn công pháp Hệ Băng luyện trước."
Phong Vân lẩm bẩm.
Bất kể là công pháp hay võ kỹ, bất kể là thuộc tính gì, đẳng cấp gì thật ra đều là để phục vụ cho lĩnh ngộ ngụy áo nghĩa và áo nghĩa.
Nói cách khác chỉ cần hắn có những thứ này công pháp võ kỹ gì đó cũng không quá quan trọng như vậy.
Nhưng mà người bình thường không thể làm được những điều này, bọn họ đều cần thông qua công pháp và võ kỹ tu hành để lĩnh ngộ ngụy áo nghĩa và áo nghĩa, cho nên công pháp và võ kỹ vô cùng quan trọng đối với bọn họ.
Nhưng đối với Phong Vân mà nói, thông qua gương hình chiếu hắn cũng có thể trực tiếp nhảy qua quá trình lấy ra luôn được kết quả sau cùng của từng cái ngụy áo nghĩa hoặc áo nghĩa, cái này gọi là lấy ra tinh hoa của hắn.
Mà đến bây giờ người làm được như vậy cũng chỉ có một mình hắn.
"Nhưng mà nếu như gặp được võ kỹ lợi hại vẫn phải hình chiếu một cái."
Công pháp gì đó còn có thể không thèm để ý nhưng nếu là gặp được nhóm võ kỹ trâu, đương nhiên Phong Vân sẽ không bỏ qua.
Nhưng thật ra trong lòng hắn càng muốn sáng tạo ra võ kỹ hơn, bởi vì cái đó càng phù hợp với chính mình hơn, nó thuộc loại "Lượng thân mà làm" (làm theo yêu cầu phù hợp với bản thân). Nhưng cái đó rất khó khăn, ít nhất hắn phải lĩnh ngộ ngụy áo nghĩa đến một cấp độ cực sâu.
Đến khi đó, hắn có thể sáng tạo ra chiêu thức hoàn mĩ chỉ thuộc về một mình mình.
Cũng giống như trước đó kiếm hồn, đao phách, dung hợp hai loại ngụy áo nghĩa Phong, Kim, chỉ có thể coi là sáng tạo chiêu thức da long, ngay cả cửa vào cũng không tính.
Hắn muốn hoàn thiện được còn phải đi một đoạn đường rất dài nữa.
Nhưng mà Phong Vân cũng không gấp gáp, năm nay hắn mới 15 tuổi mà thôi, qua mấy tháng nữa cũng mới 16 tuổi, còn rất nhiều thời gian.
"Nên rời đi thôi."
Sau đó, Phong Vân rời khỏi vùng Cực Bắc, hắn không trở lại tổng hội Chân Lý mà tìm một căn cứ nhất đẳng ở gần đây dự định ngồi trong động không gian của bọn họ đi thẳng đến căn cứ Thanh Huyền.
Trong những căn cứ nhất đẳng về cơ bản đều có thông đạo liên lạc, đây là để bảo đảm lúc hung thú đánh tới có thể đến tiếp viện nhanh nhất.
Nhưng mà bình thường không thể liên lạc, dù sao thường xuyên mở ra tiêu hao rất lớn, cho dù là căn cứ nhất đẳng cũng không chịu nổi.
Cho nên càng về sau, nếu như muốn mở ra tư dụng thì người mở ra phải tự mình thanh toán chi phí.
Sau đó.
Phong Vân đến một căn cứ nhất đẳng có tên là "Thiên Cần", sau khi thanh toán một trăm vạn phí mở ra hắn đã ngồi vào lỗ sâu không gian đi về phía căn cứ Thanh Huyền.
...
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, một tuần lễ đi qua.
Một ngày nọ.
Trong căn cư Thanh Huyền, bên cạnh lỗ sâu không gian bỗng nhiên nổi lên một trận chấn động nặng nề, giống như mặt hồ đang tĩnh lặng bị ném vào một tảng đá, không ngừng chấn động.
Động tĩnh này lập tức kinh động đến hai võ giả bảo vệ lỗ sâu không gian.
Bọn họ vẻ mặt kinh sợ, "Thời gian đã qua hơn một năm rồi, lỗ sâu không gian vậy mà lại mở ra, lần trước là căn cứ ở dãy núi đến đây giao dịch đồ vật, không biết lần này lại là ai đây?"
"Bất kể là ai, có thể mở ra lỗ sâu không gian đều là nhân vật lớn, không phải người mà chúng ta có thể chọc nổi."
Nhìn chấn động càng ngày càng mạnh, hai người lập tức mở lỗ sâu không gian ra, lập tức ở giữa không trung hình thành một cái cửa ra lớn màu bạc.
Xích!
Sau mười mấy giây, một đạo ánh sáng màu bạc bỗng nhiên hiện ra từ trong động, rơi trên mặt đất lộ ra một bóng người thon dài.
Hai võ giả ngưng mắt nhìn, sau đó vẻ mặt chấn động mạnh, "Phong, Phong Vân tiên sinh!"
Từ khi Phong Vân áp đảo được ba yêu nghiệt trong đại hội ở Thanh Huyền, hắn đã trở thành nhân vật phong vân trong căn cứ Thanh Huyền, giống như ánh sáng mặt trời chói lóa lấn át hết tất cả thế hệ trẻ.
Chỉ cần ở căn cứ Thanh Huyền thì không có ai không biết Phong Vân.
Vì vậy hai người này ngay lập tức đã nhận ra hắn.
"Ừ, các ngươi khỏe."
Sau khi phong Vân hạ xuống, nghe được có người gọi hắn thì biết mình đã trở lại căn cứ Thanh Huyền thành công, hắn chào hỏi hai người bảo vệ xong trực tiếp rời khỏi nơi này.
Hai võ giả đưa mắt nhìn Phong Vân rời đi, trong mắt tràn đầy kính ngưỡng, "Phong Vân tiên sinh thật là phong thái để người noi theo, thực lực mạnh như vậy, dáng dấp đẹp trai như vậy, tính cách lại hiền lành như vậy."
"Đúng vậy, đây mới thực sự là phong thái của lão đại."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất