Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 251: Đại tông sư trẻ tuổi nhất!

Chương 251: Đại tông sư trẻ tuổi nhất!
Sáu loại nguyên lực thuộc tính kim, mộc , thủy, hỏa, phong, băng trong cơ thể Phong Vân đều đạt đến mười lần áp súc, luận số lượng hay chất lượng nguyên lực, đương nhiên đã vượt qua đám người Kiếm Vô Trần.
Nói đúng hơn là, bọn họ không thể so sánh được.
Đạt đến cảnh giới đại tông sư, giới hạn lốc xoáy nguyên lực trong cơ thể hắn đã tăng lên rất nhiều, có thể dung nạp nguyên lực càng nhiều càng mạnh hơn.
Lúc này, theo vận chuyển của hắn, đám võ giả xung quanh cũng có thể nghe thấy âm thanh như sông lớn chảy mạnh trong cơ thể hắn.
“Ù ù…”
Các nguyên lực thuộc tính đang lưu động, phát ra âm thanh to lớn như tiếng biển rít gào.
Đám võ giả nghe thấy đều kinh ngạc, nguyên lực trong cơ thể một người lại có thể mênh mông đến trình độ này sao?
Ngay cả Hạ Càn Đạo vừa đi đến cũng bị kinh sợ.
Dương Tượng Chân hít một ngụm khí lạnh, nói: “Khó trách có thể ngưng tụ năm trăm mét nguyên lực chi hoa, nguyên lực này, mẹ nó quá dọa người!”
“Thật khó mà tưởng tượng, trong thân thể nho nhỏ kia, làm sao lại dung nạp được nhiều nguyên lực như vậy.” Quan Thanh và Đằng Văn Hải cũng vô cùng rung động.
“Điều này giải thích rõ, thân thể hắn có tố chất kinh người, hơn nữa, rõ ràng có hai hệ thiên phú thuộc tính trở lên.”
Dù gì Hạ Càn Đạo cũng là đạit ông sư, chút kiến thức này vẫn có, sau khi tỉnh táo lại, đã tìm ra nguyên nhân.
Có hai hệ thiên phú thuộc tính trở nên…
Đám người Dương Tượng Chân bị đả kích đến không nói lên lời.
..
Lúc này.
Phong Vân đình chỉ việc xem xét cảnh giới tu vi của mình, từ bầu trời đi xuống, đến trước mặt đám người Hạ Càn Đạo gật đầu chào hỏi.
“Phong Vân, chúc mừng, mười lăm tuổi đại tông sư, ta nghĩ, trừ trụ sở ở cứ địa siêu đẳng ra, không thể tìm ai cùng lứa tuổi có thể sánh ngang với ngươi.”
Trên mặt Hạ Càn Đạo tràn đầy ý cười, giống như còn vui vẻ hơn chính mình đột phá vậy.
Ông ta có thể không vui sao, Phong Vân là người của Võ vực bọn họ, tương lai nếu không vẫn lạc, khẳng định có thể trở thành người đứng đầu cứ địa Thanh Huyền.
Đến lúc đó, tự nhiên Võ vực sẽ trở thành thế lực mạnh nhất ở cứ địa Thanh Huyền.
Ba người Dương Tượng Chân cũng nhanh chóng chúc mừng hắn, đồng thời trong lòng cũng rất phức tạp, không nói rõ được tư vị gì.
Bởi vì, Phong Vân đã gia nhập hàng ngũ đại tông sư mà bọn họ vừa mới bước vào, hơn nữa, hắn mới mười lăm tuổi, so với hắn, bọn họ quả thật đã trở thành cặn bã, có cảm giác không xứng sống trên đời.
Ưu điểm khác thì bọn họ không có, nhưng tâm tính thì rất tốt, cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Phong Vân nhẹ nhàng cười, không nói gì thêm.
Hắn đã sớm kiến thức sự lợi hại của thiên tài cứ địa siêu hạng rồi, giống như Tuyết Diệc Hi, mới mười tám tuổi đã đạt đến tông sư cao giai, nếu đặt ở cứ địa Thanh Huyền, đoán chừng cũng có thể lên trời.
Cho nên, hắn cũng không có gì tự mãn, biểu cảm rất bình thản.
Sự bình tĩnh này rơi vào trong mắt Hạ Càn Đạo, ông ta không khỏi cảm thán, đổi vị trí, nếu như là bọn họ, tuyệt đối sẽ không bình tĩnh được như vậy, khẳng định sẽ sung sướng lâng lâng.
Mặc dù tuổi Phong Vân còn nhỏ, nhưng lại cho người ta có cảm giác bình tĩnh, trầm ổn hơn người trưởng thành.
Có lẽ, đây là phong thái của thiên tài…
Trong lòng Hạ Càn Đạo âm thầm nói.
Lúc này, giọng nói của Phong Vân truyền đến: “Không biết vực chủ tìm ta có chuyện gì?”
Hắn tin tưởng Hạ Càn Đạo đến đây tuyệt đối không đơn giản chỉ vì chúc mừng hắn.
Hạ Càn Đạo nghe vậy, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Ngươi không nói ta cũng quên mất, Phong Vân, bây giờ ngươi đã là đại tông sư, có một số việc cũng nên nói với ngươi.
“Ngươi có biết, những đại tông sư ở cứ địa Thanh Huyền chúng ta vì sao lại không thường xuyên ở trong cứ địa không?”
“Đi làm nhiệm vụ.” Phong Vân đáp.
“Cũng gần như thế.”
Hạ Càn Đạo nói tiếp: “Dưới trướng cứ địa Thanh Huyền còn hơn trăm cứ địa nhị đẳng, thỉnh thoảng sẽ gặp các loại hung thú, bọn họ không thể ứng phó được sẽ cầu cứu chúng ta, cho nên các đại tông sư trong cứ địa mới thường xuyên ra ngoài.”
Phong Vân gật đầu, hắn cũng từng nghe nói chuyện này rồi.
Ở cứ địa Thanh Huyền, các đại tông sư có địa vị rất cao, cũng có nhiều quyền lợi, là do thực lực của bọn họ, cũng là do bọn họ thường xuyên ra ngoài tiêu diệt hung thú.
“Cho nên, lần này ta đến tìm ngươi, chính là vì chuyện này, đúng lúc gần đây có một cứ địa nhị đẳng cầu cứu Võ vực chúng ta, nhưng ta lại có chuyện khác cần xử lý, chuyện này giao cho ngươi có được không?”
Hạ Càn Đạo mở thiết bị thông tin của mình ra, chuyển cho Phong Vân một cái bưu kiện.
Phong Vân ấn mở ra, trên đó viết là cứ địa nhị đẳng Lâm Giang bị không ít hung thú tập kích, trong đó có hung thú cấp Lĩnh Chủ, thậm chí còn có cấp Đại Lĩnh Chủ, bọn họ không ứng phó được, đặc biệt cầu cứu Võ vực.
“Thế nào?” Hạ Càn Đạo nói.
“Được, giao cho ta.”
Trước khi Phong Vân trở thành đại tông sư đã có thể giết chết hung thú cấp Đại Lĩnh Chủ bình thường, không nói đến bây giờ, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu, căn bản không phải vấn đề gì lớn.
“Được, nếu có nguy hiểm, nhớ cầu cứu.”
Hạ Càn Đạo không biết chiến tích khủng bố của Phong Vân, chỉ sợ hắn gặp nguy hiểm, nên đặc biệt dặn dò.
Sau đó, Hạ càn Đạo nhận được tin tức, vội vã rời đi.
“Ta cũng lên đường thôi.”
Phong Vân cũng không chậm trễ, thu thập một chút rồi lên đường ngay.
Hắn đến bộ phận truyền tống trận, khởi động truyền tống trận đến cứ địa Lâm Giang, ngân quang lóe lên, truyền tống hắn rời đi.

Cứ địa Lâm Giang, tên cũng như nghĩa, cứ địa này ở gần cánh rừng.
Bên ngoài cứ địa, có một con sông lớn.
Trước tai biến, chỗ đó chỉ là một dòng suối nhỏ mà thôi, sau đó địa cầu phóng to lên, dòng suối nhỏ này đã trở thành sông lớn, các sinh vật bên trong cũng biến dị theo.
Những năm này, đã tiến hóa thành hung thú dữ tợn. Dần dần, ở đây thường xuyên xảy ra tai họa thú, quấy nhiều cứ địa Lâm Giang.
Sau đó có mấy vị đại tông sư từ cứ địa Thanh Huyền đến, chém giết hung thú cường đại trong sông. Từ đó, đã trở nên yên tĩnh hơn.
Nhưng không ngờ, hiện nay tai họa thú này lại ngóc đầu trở lại.
Cho nên, cứ địa Lâm Giang không có cách nào, chỉ có thể cầu viện lần nữa.
Lúc này.
Trước truyền tống trận ở cứ địa Lâm Giang.
Tổng quản lý cứ địa Chu Thiên và con trai con gái ông ta lẳng lặng đứng ở đây, giống như đang chờ cái gì đó.
“Cha, ngươi nói đại tông sư mà lần này cứ địa Thanh Huyền phái đến là ai?”
Một cô gái khoảng hai mươi tuổi bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Đại tông sư ở cứ địa Thanh Huyền quanh năm đều đi lại bên ngoài, tên tuổi của bọn họ tự nhiên cũng lưu truyền khắp các cứ địa nhị đẳng, khiến người ta vô cùng hiếu kỳ.
Chu Thiên đang muốn nói gì đó, đột nhiên đại trận trước mắt lại phát ra một cỗ ánh sáng óng ánh.
Sắc mặt ông ta chấn động.
“Đến rồi!”
Sắc mặt cô gái kia và thanh niên còn lại thay đổi, đứng thẳng tắp, đồng thời, đôi mắt chăm chú nhìn đại trận, trong đó còn có vẻ hiếu kỳ.
Nhưng mà, lúc hào quang tan hết, bọn họ nhìn thấy một bóng dáng từ truyền tống trận đi ra, không hẹn mà cùng há to miệng.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất