Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 252: Điểm một chút đã diệt thú triều!

Chương 252: Điểm một chút đã diệt thú triều!
“Cái này…”
Chu Thiên và một trai một gái nhìn thiếu niên tuấn mỹ từ truyền tống trận đi ra, suýt nữa đã cho là mắt mình nhìn lầm.
Bọn họ nhìn kỹ lại, trong truyền tống trận, ngoại trừ vị thiếu niên này, cũng không còn ai khác.
“Xin hỏi, ngươi là…”
Chu Thiên không nhịn được tiến lên hỏi.
“Ta chính là người nhận nhiệm vụ cầu cứu của các ngươi.”
Phong Vân nâng mắt, thản nhiên nói.
Cái gì?
Lời này vừa ra, ba người, bao gồm cả Chu Thiên đều kinh ngạc đến ngây người, bọn họ nhìn thiếu niên chưa đến mười tám tuổi trước mặt, trong lòng không thể tin được.
Đối phương đã nhận nhiệm vụ, vậy rõ ràng hắn đã đạt đến cảnh giới đại tông sư!
Tuổi còn nhỏ như vậy đã đạt đến cảnh giới đại tông sư, xác định không nói đùa chứ?
Mặc dù trong lòng ba người họ rất hoàn nghi, nhưng dù sao đối phương cũng đến từ cứ địa Thành Huyền, mặc dù có nghi ngờ, nhưng không thể hỏi thẳng mặt được.
Phong Vân không để ý vẻ mặt của bọn họ, liếc mắt nhìn Chu Thiên, thản nhiên nói: “Tình huống thế nào?”
Bị ánh mắt hắn quét qua, theo bản năng, da đầu Chu Thiên run lên, vô thức nói: “Chẳng biết vì sao hung thú ở khu vực sông Lam tăng lên gấp bội, thực lực rất cường hãn, ba ngày trước chúng ta đã đánh lui một trận, nhưng phải trả đại giới quá đắt, trận tiếp theo có thể đến bất cứ lúc nào.”
Sông Lam, chính là tên con sông lớn gần cứ địa bọn ho.
Như vậy sao…
Phong Vân nghe xong, lông mày nhíu lại, căn cứ theo lời Chu Thiên nói, có thể suy đoán, vấn đề chính là ở dòng sông Lam này.
Keng! Keng! Keng!
Vừa lúc đó, bỗng nhiên có tiếng chuông to vang lên, rất vội vàng, trong chớp mắt đã truyền khắp cứ địa.
“Không tốt! Hung thú tập kích thành!”
Cô gái và thanh niên bên cạnh nghe thấy tiếng chuông này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ngay cả Chu Thiên, vẻ mặt cũng kinh biến.
“Ầm ầm…”
Thậm chí, có thể nghe rõ âm thanh vạn thú lao nhanh ở ngoài trụ sở, giống như giẫm lên trái tim, khiến đám võ giả ở cứ địa Lâm Giang cảm thấy không thể hô hấp được.
Đường chân trời bên ngoài cứ địa, vạn thú như thủy triều, trùng trùng điệp điệp mà đến, giống như có thể lật đổ, nghiền ép tất cả.
“Các võ giả bên trong cứ địa, nghe hiệu lệnh của ta, ra ngoài giết!” Chu Thiên giận dữ hét lên.
Các biện pháp phòng ngự bên trong cứ địa Lâm Giang đã hao hết rồi, bây giờ có thể làm, cũng chỉ có thể hợp lực chém giết mà thôi.
Cô gái và thanh niên kia lập tức lấy ra chiến binh, muốn theo Chu Thiên liều chết xông ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, lại thấy Phong Vân vẫn đứng ở đó, bỗng nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng điểm một cái về phía ngoài cứ địa.
Sau một khắc, nguyên lực hệ kim trong thiên địa nhất thời bạo động, nhanh chóng hội tụ trên không, hóa thành một đạo kiếm khí kim sắc, rậm rạp một vùng, lóe lên ánh sáng cực hạn.
Kim chi áo nghĩa, ra!
Phốc phốc phốc…
Kiếm khí kim sắc vô tận xuyên phá thiên địa, mang theo phong mang và sắc bén mênh mông, giống như có thể chém rơi tất cả.
Sau đó, trong ánh mắt kinh hãi của tất cả võ giả trong cứ địa Lâm Giang, kiếm khí kim sắc bao trùm tất cả, không gì có thể ngăn cản.
Cái gì hung thú, cái gì thú triều, cái gì khí thế, trong khoảnh khắc đã biến thành tro tàn, một chút cũng không còn.
Yên tĩnh!
Tiếng gió ngừng lại, tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy.
Toàn bộ võ giả ở cứ địa Lâm Giang đều ngây người, giống như pho tượng, không hề nhúc nhích, dường như đã mất đi năng lực suy nghĩ.
Bên trong cứ địa.
Chu Thiên và một trai một gái của ông ta há to miệng, vẻ mặt kinh hãi nhìn Phong Vân.
Một màn vừa rồi bọn họ nhìn thấy rõ ràng.
Phong Vân đứng đó không hề nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng điểm ra một cái, đã tiêu diệt toàn bộ thú triều.
Đây không phải thú triều bình thường, bên trong còn có mấy con hung thú cấp Lĩnh Chủ.
Nhưng cho dù như vậy, dưới kiếm khí kim sắc này, giống như không có năng lực phản kháng nào, bị chém thành huyết vụ.
Có được sức mạnh to lớn này, trong ấn tượng của bọn họ, chỉ có đại tông sư mới làm được!
Cho nên, vị thiếu niên tuấn mỹ trước mặt này, thật sự là đại tông sư!
Vừa nghĩ đến đây, Chu Thiên và một trai một gái của ông ta đều tràn ngập rung động, đây là quái vật gì vậy?
Còn trẻ như vậy đã là đại tông sư, đừng nói nhìn thấy, đến nghe bọn họ cũng chưa từng nghe qua.
“Được rồi, nguy cơ tạm trừ, chuẩn bị cho ta một gian phòng.”
Trong lúc bọn họ vô cùng rung động, giọng nói lạnh nhạt của Phong Vân truyền đến, thoáng cái đã thức tỉnh tâm trạng hốt hoảng của bọn họ.
Chu Thiên nghe vậy, lập tức cung kính gật đầu: “Được, được, mời ngài đi bên này.”
Sau đó, ông ta đi phía trước dẫn đường, dẫn Phong Vân đi sâu vào trong cứ địa.
Cô gái và thanh niên bên cạnh lập tức leo lên tường thành, khi bọn họ nhìn thấy vết kiếm ngân to lớn trên vùng đất bên ngoài, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, tình cảnh khủng bố này, là do Phong Vân nhẹ nhàng điểm một cái mà thôi.
Vậy thực lực chân chính của hắn, sẽ khủng bố thế nào đây?
Không phải hai người họ chưa nhìn thấy đại tông sư xuất thủ, nhưng nhìn thấy đại tông sư diệt thú triều đơn giản như vậy, thì vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa, đối phương còn trẻ như vậy.
“Quá, quá mạnh mẽ!” Người thanh niên tên là Chu Cường, hắn ta nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt tràn ngập kích động và kính nể.
Đại quân thú triều khiến cả cứ địa Lâm Giang rơi vào tuyệt vọng, trong tay Phong Vân, liền giống như một đám côn trùng, tùy ý nghiền chết.
“Đúng vậy, đây là thực lực của cứ địa nhất đẳng sao?”
Cô gái lẩm bẩm nói, năm nay cô ta hai mươi tuổi, đã đạt đến tông sư đại viên mãn, vốn dĩ cô ta còn cho rằng mình có thể sánh ngang với thiên tài ở cứ địa nhất đẳng. Nhưng bây giờ nhìn thấy Phong Vân, khiến cô ta rõ ràng, cái gì mới thật sự là thiên tài.
Tư chất mình vẫn kiêu ngạo, đứng trước mặt thiếu niên kia, cũng chỉ là cặn bã.

“Đại nhân, chính là ở đây, ngươi nghỉ ngơi đi, ta chuẩn bị yến tiệc thiết đãi ngươi từ phương xa đến, lập tức xong ngay.”
Trong một gian phòng xa hoa, Chu Thiên đưa Phong Vân đến đây, thái độ và hành động đều vô cùng cung kính, thậm chí còn mang theo một vệt kính nể.
Không có biện pháp, một màn vừa rồi khiến người ta quá kinh hãi.
Chu Thiên chỉ là tông sư đại viên mãn mà thôi, đối mặt với Phong Vân có cảnh giới đại tông sư, ông ta không tự chủ hiện ra vẻ kính sợ.
“Được.”
Phong Vân gật đầu, sau đó đi vào phòng, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chu Thiên đứng bên ngoài một lát rồi xoay người rời đi, mà lúc này, trên mặt ông ta tràn đầy hưng phấn.
“Quá tốt rồi, đại tông sư cường đại như vậy, cứ địa Lâm Giang được cứu rồi.”

Lúc này.
Ở bên ngoài cứ địa Lâm Giang vạn mét, có hai người mặc hắc y, đội mũ màu đen, ngồi xếp bằng.
Bỗng nhiên, một người trong đó mở mắt ra, nói: “Cứ địa Thanh Huyền phái đại tông sư đến cứ địa Lâm Giang rồi.”
“Rốt cuộc cũng đến rồi, đúng lúc cần hắn để chúng ta thí nghiệm.”
Giọng nói lãnh đạm của một người khác truyền đến.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất