Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 269: Không thèm ở cạnh tên biến thái đến mức tận cùng như ngươi!

Chương 269: Không thèm ở cạnh tên biến thái đến mức tận cùng như ngươi!
Sau đó.
Phong Vân đưa mắt nhìn vào trong túi, liếc mắt liền thấy một vật phẩm bên trong đang tỏa ra tia sáng lấp lánh, hắn không khỏi tỏ ra vui vẻ.
Không thể nghi ngờ, đây nhất định là thứ tốt.
【Phong Hệ thiên phú cấp siêu phàm】: Đến từ hình chiếu Trần Tử Thanh.
"Phong Hệ thiên phú cấp siêu phàm, rốt cuộc cũng rơi ra rồi."
Phong Vân nhìn vật bên trong túi đồ, ánh mắt khẽ lóe lên. Lúc trước, hắn đem Kim chi áo nghĩa cùng phong chi áo nghĩa dung hợp vào Kim Chi Tấn Tật, kỳ thật hai loại cũng không phải quá thích hợp.
Bởi vì Kim Hệ thiên phú của hắn là cấp siêu phàm, nhưng Phong Hệ thiên phú lại mới chỉ là đỉnh cấp. Bởi vậy, hai loại áo nghĩa này tuy rằng gần tương đương, nhưng uy lực phát huy ra lại có rõ ràng chênh lệch.
Dù sao thì giữa thiên phú cấp siêu phàm cùng thiên phú đỉnh cấp cũng có chênh lệch rất lớn.
Mà hiện giờ, nếu như Phong Hệ thiên phú của hắn cũng đạt tới cấp siêu phàm, tự nhiên sẽ bù đắp lại chênh lệch này, chắc chắn sẽ giúp đề thăng một cách rõ ràng sát chiêu của hắn, tăng lên một cấp bậc.
"Hiển hóa." Phong Vân lập tức lựa chọn hiển hóa.
【 Hiển hóa Phong Hệ thiên phú cấp siêu phàm. . . Đang hiển hóa. . . Hiển hóa thành công! 】
Rầm!
Một đốm sáng màu xanh từ trong gương bay vọt ra, trực tiếp chiếu thẳng vào trong cơ thể Phong Vân, trong chớp mắt kéo ý thức của hắn vào một thế giới chỉ có gió.
Tại đó, hắn có được cảm ngộ giống với những lần trước khi đề thăng những thuộc tính thiên phú khác, cảm thấy chính mình biến thành một ngọn gió mát bay lượn khắp đất trời, lĩnh hội ra rất nhiều điều huyền bí của gió một cách vô cùng tự nhiên.
Mấy phút đồng hồ sau.
Phong Vân thoát ra khỏi trạng thái kia, mặc dù không còn cảm giác hóa thân thành "gió", nhưng hắn vẫn rõ ràng phát hiện ra bản thân mình cùng Phong chi nguyên lực ở xung quanh đã càng thêm hòa hợp.
Hắn vốn muốn thử uy lực của Kim Chi Tấn Tật nhưng nghĩ tới đây là cứ địa Tinh Diệu, hắn chém ra một kiếm này sợ rằng sẽ san phẳng cả nơi này mất, ngẫm lại cũng chỉ đành thôi.
Mà lúc này, tiếng gọi của Phong Tiểu Lan cũng truyền đến, gọi hắn đi xuống ăn cơm tất niên."Tới ngay đây."
Phong Vân hô lên một tiếng, từ trong phòng tu hành đi ra, đi xuống dưới tầng dưới biệt thự.
Đúng lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng chuông ngân vang vọng.
"Coong———! !"
Chứng tỏ không giờ đã qua, năm mới cũng đã bắt đầu.
Phong Vân, cũng đã 16 tuổi.
"Năm mới vui vẻ! !"
Trong biệt thự, khi Phong Vân đi xuống, mấy người Phong Tiểu Lan cùng viện trưởng đều nói với hắn.
"Năm mới vui vẻ."
Phong Vân cũng đáp lời.
Tính ra, đây còn là lần đầu tiên hắn chính thức đón năm mới kể từ khi đi đến thế giới này. Trong trí nhớ của thân thể này, năm mới trước kia đều chỉ vội vàng mà trôi qua.
Dù sao lúc đó còn chưa có căn biệt thự lớn này, tất cả mọi người đều ở trong viện phúc lợi.
Ngắn ngủi hơn một năm, đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế này, trong lòng Phong Vân cũng có chút cảm khái.
Một đêm này, khắp biệt thự đều tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ. Các gia đình trong cứ địa Tinh Diệu cũng như thế. Mọi người không còn phải vì hung thú mà lo lắng hãi hùng, đều thoải mái hưởng thụ niềm vui sướng hân hoan lúc này.

Đầu năm còn chưa qua mấy ngày, Phong Vân đã chuẩn bị rời đi. Bởi vì cứ địa Thanh Huyền truyền tin tức đến nói khảo nghiệm tại cứ địa Thiên Khải sắp bắt đầu rồi.
Trong sân.
Phong Vân nhìn Phong Tiểu Lan lưu luyến bịn rịn, nhẹ nhàng ôm nàng một cái, "Nếu như không nỡ xa ta, thì hãy nỗ lực trở nên càng thêm mạnh mẽ đi, đuổi kịp theo bước chân của ta."
Nói rồi, hắn túm lấy Tiểu Bạch ở bên cạnh, đưa cho Phong Tiểu Lan, "Lần sau nếu lại đi ra ngoài, nhớ rõ mang theo nó."
Tuy rằng huyết mạch của Tiểu Bạch còn chưa hoàn toàn thức tỉnh nhưng dù gì nó cũng là hung thú siêu cấp Bạch Hổ, hung thú vương cấp trong tương lai. Có nó đi theo bên người Phong Tiểu Lan, cũng có thể bảo vệ nàng tốt hơn.
Sau khi nói xong, hắn liền đi về phía trung tâm cứ địa.
Truyền tống trận nơi đó đã lắp đặt xong xuôi, hắn trực tiếp đi qua là có thể tới thẳng cứ địa Thanh Huyền. Không thể không nói, đúng là thuận tiện hơn nhiều.
Đưa mắt nhìn Phong Vân rời đi, Phong Tiểu Lan tuy rằng trong lòng tràn đầy lưu luyến không nỡ, nhưng nàng cũng không phải nữ tử bình thường. Nàng biết rõ thời đại hiện giờ thực lực mới là căn bản.
Phong Vân tìm mọi cách để trở nên mạnh mẽ, nàng cũng phải như vậy.
Thu hồi lại vẻ lưu luyến trong lòng, Phong Tiểu Lan nói với đồng hồ trên tay: "Chúng ta hôm nay đi tới nơi xa hơn rèn luyện đi. Lần này, ta dự định đi một chuyến xa nhà."
"Có thể. Chỉ cần ngươi muốn, ta đương nhiên sẽ đi cùng."
Từ trên đồng hồ truyền ra một giọng nữ, "Đúng rồi, ngươi nhớ mang theo con mèo trắng nhỏ kia nữa đấy."
"Vì sao? Không phải chỉ là một con mèo trắng bình thường thôi sao?" Phong Tiểu Lan nhấc Tiểu Bạch lên cao, nhìn trái nhìn phải, đều chỉ nhìn ra vẻ cưng dễ sợ.
"Nếu như ta nhìn không sai, đây chính là một trong số hung thú siêu cấp trong truyền thuyết, hung thú Bạch Hổ. Khi nó trưởng thành nhất định trở thành hung thú Vương cấp."
Hung thú Vương cấp?
Phong Tiểu Lan bị dọa hét to một tiếng. Vương cấp, đây chính là tồn tại cao cao tại thượng, trong toàn bộ thế giới loài người thuộc vào nhân vật cấp truyền kỳ, con thú cưng bên người nàng này, về sau sẽ trở thành tồn tại như vậy ư! ?
Lừa người thôi đúng không!
"Hẳn là thật. Không thấy tiểu tình nhân kia của ngươi cũng nhắc ngươi mang theo con Tiểu Bạch Hổ này sao. Đây là sủng vật của hắn, hắn tự nhiên hiểu rất rõ.”
Giọng nữ trong đồng hồ lại truyền ra.
Phong Tiểu Lan gật gật đầu, ôm Tiểu Bạch Hổ vào trong ngực.
Tuy rằng vẫn rất khó để tin, nhưng nếu là Phong Vân nói, nàng nhất định sẽ tin tưởng vô điều kiện.
Trong cứ địa.
Phong Vân dưới ánh mắt cung kính của đông đảo trận pháp sư cùng tông sư, bước vào trong truyền tống trận, được một vùng ngân quang truyền tống rời đi.
Cứ địa Thanh Huyền.
Khi hắn đi ra khỏi truyền tống trận, phát hiện Hạ Càn Đạo đã chờ sẵn.
Vừa thấy được Phong Vân, Hạ Càn Đạo sáng cả mắt, đi tới, "Ngươi rốt cuộc cũng trở về rồi. Ta còn tưởng phải đi tới cứ địa Tinh Diệu tìm ngươi, còn nghĩ rằng ngươi quên cả rồi nữa chứ?"
"Tu hành, chậm trễ trong chốc lát."
Phong Vân giải thích một câu, sau đó lại nói: "Kiếm Vô Trần bọn họ đều chuẩn bị tốt rồi sao?"
"Bọn họ đều đi từ sớm rồi, hiện tại cũng chỉ còn lại mình ngươi thôi."
"Hả?”
Phong Vân có chút ngoài ý muốn, "Không phải nói ngày hôm nay mới đến thời gian sao? Sao bọn họ đi sớm vậy làm chi."
Nhìn Phong Vân bày ra vẻ mặt ngoài ý muốn, Hạ Càn Đạo nhịn không được mà trợn trắng mắt. Vì sao đi sớm ấy hả, ngươi ở trong lòng không biết tự tính toán sao? Nhất định là do không muốn đi cùng ngươi cái tên biến biến thái này chứ sao!
Dù sao nghe nói ngay cả Đao tông Đao Kình Thiên đều bị Phong Vân đả kích đến mất trí nhớ, quả thực là một đám số phận hẩm hiu. Đường đường một đấng thiên tài, nói mất trí nhớ liền mất trí nhớ.
"Đây là địa đồ đi thông tới cứ địa Thiên Khải, tự ngươi đi đi."
Cuối cùng, Hạ Càn Đạo đưa cho Phong Vân một tấm bản đồ, để hắn tự mình đi.
Thông qua tìm hiểu lúc trước, Phong Vân biết được cứ địa siêu hạng như cứ địa Thiên Khải này, cũng không nằm trên mặt đất bình thường. Nói cho đúng, là nằm trong không gian gấp.
Cái gọi là không gian gấp, kỳ thật chính là gấp lại không gian vốn có trên địa cầu bao gồm cả đất đai, nhìn bên ngoài rất nhỏ, nhưng kỳ thật một khi bước vào trong liền phát hiện có một mảnh thế giới khác, bên trong rộng lớn vô hạn.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất