Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 270: Điên cuồng lấy hình chiếu, phát tài!

Chương 270: Điên cuồng lấy hình chiếu, phát tài!
Cuối cùng, Phong Vân đi lên truyền tống trận đi đến cứ địa Thiên Khải, nhưng cũng không phải đi thẳng tới đó.
Cứ địa siêu hạng binh thường cực kỳ phong bế đối với bên ngoài. Trừ cứ địa đẳng cấp ngang nhau mới có truyền tống trận, cứ địa dưới trướng nó căn bản không thể có truyền tống trận thẳng vào trong nội thành.
Cho nên, truyền tống trận của cứ địa Thanh Huyền chỉ có thể truyền tống đến bên cạnh cửa vào gấp không gian cứ địa Thiên Khải.
Khi Phong Vân từ trong truyền tống trận đi ra liền thấy được còn cso vô số truyền tống trận khác cũng giống với truyền tống trận này của cứ địa Thanh Huyền. Hiển nhiên, đây là lối đi thông tới các cứ địa cấp một khác.
Lúc này, có thể thấy được có từng người trẻ tuổi từ trong từng truyền tống trận đi ra ngoài. Mỗi một người trong số bọn họ đều mang khí chất đặc biệt. Có người khí vũ hiên ngang, có người tướng mạo phong nhã, có người ngọc thụ lâm phong, có người diễm lệ vô song, không ai không phải thiên tài, ở trong cứ địa của từng người đều là nhân vật đứng hàng đầu.
Không hề nghi ngờ, những người này đều là võ giả thiên tài mạnh nhất trong cứ địa cấp một.
Đương nhiên, nếu đã đi đến cứ địa Thiên Khải, dù là rồng cũng phải cuộn mình, dù là hổ cũng phải nằm xuống.
Ai cũng biết, cứ địa siêu hạng không phải nơi mà chỗ khác có thể so sánh bằng. Nơi này mới thật sự là nơi ngọa hổ tàng long, hội tụ tất cả những nhân vật kinh diễm nổi bật nhất thế giới loài người, nào ai dám kiêu ngạo.
"Cứ địa Thiên Khải, lần đầu tiên tới, hy vọng có thể thi triển ra tài năng của mình, nổi bật giữa mọi người."
"Đúng. Nếu như có thể được ở lại đây, tương lai nhất định không tầm thường."
". . ."
Những thiên tài này còn chưa tới cứ địa Thiên Khải đã bắt đầu đối đầu tranh phong.
Phong Vân lúc này lại không làm người khác chú ý. Hắn len lỏi trong đám thiên tài yêu nghiệt này, đã không bắt chuyện, cũng chẳng mở miệng, chỉ là ánh mắt nhìn quét khắp nơi, khiến rất nhiều người đều thấy ngạc nhiên, không biết thiếu niên này đang chơi đùa trò gì.
Nhưng kỳ thật Phong Vân đã sớm lấy hết toàn bộ hình chiếu của bọn họ về tay.
"Hơn ba mươi loại thiên phú cấp siêu phàm! Lần này phát tài to rồi!!!"
Những thiên tài này đều là nhóm người mạnh nhất trong các cứ địa cấp một đó! Tư chất gì đó đương nhiên đều là tốt nhất, đạt tới cấp siêu phàm cũng không kỳ quái.
Hơn nữa Phong Vân phát hiện, đại bộ phận đều mạnh hơn mấy người Kiếm Vô Trần. Điều này nói rõ cứ địa Thanh Huyền đặt giữa những cứ địa cấp một này cũng không phải là qua nổi bật, chỉ có thể xếp vào hạng trung.
Cứ địa cấp một lợi hại hơn so với cứ địa Thanh Huyền ước chừng có hơn mười cái.
Một lát sau, Phong Vân đã lấy xong hình chiếu nơi này, tiếp tục đi đường, rất nhanh đã đi vào sâu đến hơn vạn mét.
Đúng lúc này, có vài giọng nói truyền tới.
"Ngụy Nguyên Võ của cứ địa Tây Giang tới rồi sao? Nghe nói khảo nghiệm lần này của chúng ta, kỳ thật vị trí thứ nhất định sẵn chính là của hắn đó."
"Hừ! Định sẵn ư, mạnh miệng gớm!"
"Ngươi đừng không phục. Kẻ tên Ngụy Nguyên Võ đó từ lúc trước đã được một vị đại nhân vật nào đó của cứ địa Thiên Khải thu làm đồ đệ. Nghe nói, hắn thế còn có được thiên phú cấp thự quang nữa đó."
Thiên phú cấp thự quang vừa ra, võ giả vốn còn không phục kia lập tức ngậm miệng. Hắn mặc dù tự phụ, cũng không có khả năng cho rằng mình có thể hơn được người có thiên phú cấp thự quang.
Quả nhiên là có thiên phú cấp thự quang...
Phong Vân nghe được đối thoại của bọn họ, khóe miệng hơi nhếch lên. Như vậy vừa vặn đúng lúc, hắn lại có thể có thêm một cái thiên phú cấp thự quang. Chỉ là không biết là cái gì, thuộc tính thiên phú hay không phải thuộc tính thiên phú đây?
Sau đó, hắn thuận tay lấy hình chiếu của mấy thiên tài võ giả này, sau đó tiếp tục lên đường. Rất nhanh, hắn đã tới gần thành thị chính của cứ địa Thiên Khải.
Thành thị chính của cứ địa Thiên Khải nằm ở vị trí trung tâm gấp không gian, diện tích to lớn khó có thể diễn tả bằng ngôn từ.
Phong Vân lúc này đứng cách hơn mười dặm bên ngoài, chỉ thấy là một đường viền màu đen không biết kéo dài bao nhiêu, những thứ đó chính là tường thành bao quanh cứ địa Thiên Khải.
Mà bên trong tường thành, hình dáng các loại kiến trúc như ẩn như hiện, chiều rộng không biết rộng bao nhiêu, chiều dài không biết dài bao nhiêu.
Chậm rãi đến gần, có một loại khí tức cổ lão oai nghiêm phả lên mặt, làm cho người ta có chút ngạt thở.
Nhớ rõ lúc trước khi tiến vào cứ địa Thanh Huyền, Phong Vân đã từng bị nó làm cho chấn động. Thế nhưng hiện giờ đem cứ địa Thanh Huyền ra so sánh cùng cứ địa Thiên Khải, liền giống như túp lều nhỏ cùng với cả khu biệt thự xa hoa vậy.
Quy mô, hình dáng cùng khí thế các thứ đều không phải cùng một cái cấp bậc. Rất khó tưởng tượng, một cứ địa như vậy đã phải tốn tinh lực cùng tâm huyết như thế nào mới có thể xây dựng nên.
Đến càng gần, Phong Vân càng thấy được rõ ràng ở ngay cửa cứ địa có một tấm bia đá to lớn dựng thẳng, trên đó viết hai chữ "Thiên Khải".
Tựa như lôi đình vô song, bá khí vô tận, cho người ta một cảm giác an tâm như bảo vệ cả thiên hạ.
"Một cứ địa Thiên Khải khí khái lắm."
Dưới cửa thành, Phong Vân nói khẽ.
Lấy ra giấy thông hành do cứ địa Thiên Khải cấp cho, hắn cũng dần tiến vào trong cứ địa siêu hạng này.
Cảm giác rất kỳ quái, giống như hiện đại năng động cùng cổ lão tang thương cùng nhau tồn tại vậy.
Các loại kiến trúc san sát nối tiếp nhau, cả khu phố rộng lớn giống như quảng trường, đoàn người đông đúc lui tới tấp nập. Những người ở đây không giống những cứ địa khác mỗi ngày đề phải vì cuộc sống mà bôn ba.
Trên mặt bọn họ luôn dào dạt một nụ cười, phát ra từ nội tâm.
Sau đó, Phong Vân dựa theo địa chỉ trên giấy thông hành, tìm đến một khách sạn, tên là khách sạn Phong Vũ.
Sau khi đi vào, hắn phát hiện nơi này gần như đều là võ giả trẻ tuổi đến từ những cứ địa khác, nội tâm cũng hiểu rõ, xem ra cứ địa Thiên Khải là sắp xếp cho bọn họ ở cùng một chỗ.
Phong Vân còn nhìn thấy bốn người Kiếm Vô Trần, Đao Kình Thiên, Mục Trường Xuyên cùng Lâm Hi đang ngồi ở một bên. Hắn cũng không đi qua đó mà tự mình tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống.
Lúc này.
Trong đại sảnh khách sạn, có mấy tên võ giả thiên tài đang bàn luận viển vông, ngôn ngữ không hề e dè.
"Lần khảo hạch này của cứ địa Thiên Khải, vị trí thứ nhất sớm đã là vật trong bàn tay cứ địa Tây Giang chúng ta rồi."
"Đừng nói thứ nhất, top ba cũng dễ như trở bàn tay thôi."
"Với thực lực của chúng ta, tùy tiện cũng có thể càn quét tất cả những cứ địa khác, xưng vương xưng bá không thành vấn đề."
Tiếng bàn tán của bọn họ dần dần lớn hơn, nhưng lại không thèm để ý chút nào, vẫn làm theo ý mình như trước.
Đao Kình Thiên cách bọn họ gần nhất nhịn không nổi nữa. Hắn từ sau khi bị che đậy mất mọi ký ức có liên quan tới Phong Vân lại biến thành kẻ tự phụ, không ai bì nổi trước kia. Hắn hừ lạnh: "Mạnh miệng nói lời ngông cuồng! Chỉ dựa vào mấy kẻ như các ngươi mà cũng dám ngông cuồng phê bình những cứ địa khác ư!"
Nghe vậy, một người trong số mấy người kia lạnh mắt quét qua, không cho là đúng nói: "Ngươi là?"
"Đao Kình Thiên cứ địa Thanh Huyền."
"Ha ha ha."
Nghe nói là cứ địa Thanh Huyền, mấy người kia đều cất tiếng cười to, "Cứ địa Thanh Huyền các ngươi thực lực chỉ ở hạng trung, so với cứ địa Tây Giang chúng ta không chỉ kém chút ít thôi đâu đấy. Ngươi tốt nhất đừng nên bước ra tự bêu xấu mình mà làm gì."
Mấy người họ căn bản không nể mặt Đao Kình Thiên.
"Lĩnh giáo cao chiêu!"
Đao Kình Thiên đâu chịu nổi bị làm nhục như vậy, cả mặt xanh mét, sau một khắc liền xuất thủ.
Đao phách nhập vào trong chiến đao hóa thành một vệt đao quang sắc bén bá đạo chém về phía đối phương.
"Vỡ!"
Thanh niên vừa mở miệng ngay cả vũ khí cũng không rút ra, tay phải cách không vươn ra túm một cái, một bàn tay nguyên lực to lớn xuất hiện, trực tiếp nghiền nát đao quang.
Bịch bịch bịch. . .
Đao Kình Thiên dưới công kích của bàn tay nguyên lực này nhanh cóng lui lại, không hề có sức đánh trả.
"Không chịu nổi một kích." Thanh niên ra tay bĩu môi nói.
"Bên cạnh còn có ba tên khác cũng đến từ cứ địa Thanh Huyền nữa kìa, giải quyết hết một lượt đi."
Mấy người đồng bạn của thanh niên kia nhìn thấy mấy người Kiếm Vô Trần, Lâm Hi cùng Mục Trường Xuyên, có tâm nghĩ muốn lập uy, đồng thời ra tay, xông tới.
Đột nhiên một đạo một vệt hào quang óng ánh vọt tới, trực tiếp ngăn chặn lại đường đi của mấy người, sáng loá chói mắt.
Phong Vân hất trà trong chén ra ngoài, vậy mà giống như dải ngân hà vắt ngang trời vậy, chói mắt không gì sánh được, có một loại cảm giác như mênh mông vô tận.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất