Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 275: Phong Vân phải thua?

Chương 275: Phong Vân phải thua?
Trận khảo nghiệm này đối với Ngụy Nguyên Võ mà nói chỉ là một chuyến đi ngang qua sân khấu mà thôi. Với sự cường đại của hắn, tới tham gia loại khảo nghiệm này, giống hệt như một sinh viên tới tham gia đại hội thể dục thể thao của học sinh trung học ấy, không nghiền ép mới là lạ.
Có điều là vì muốn thể hiện cứ địa Thiên Khải đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, hắn mới miễn cưỡng tới tham gia.
Cho nên đối với những thiên tài võ giả trong sân khảo hạch này, Ngụy Nguyên Võ sớm đã không thèm để ở trong lòng, ai hắn cũng không nhìn, ánh mắt của hắn sớm đã đặt trên chuẩn Vương Cấp bảng đơn rồi.
Cho dù là đối mặt với Phong Vân, hắn cũng chỉ là có một chút hứng thú mà thôi.
Trên cao ốc.
Tây Giang tứ kiệt tựa như vì đặc biệt muốn lan truyền cảnh tượng Phong Vân bị làm nhục nên đã mở phát sóng trực tiếp ngay tại chỗ, truyền hết hình ảnh lên mạng.
Nhất thời, những thiên tài võ giả đang tham gia khảo nghiệm đều nhận được thông báo phát sóng trực tiếp.
Bọn họ ấn mở ra, lại bất ngờ phát hiện trong màn hình chính là Ngụy Nguyên Võ cùng Phong Vân, không khỏi cực kỳ hoảng sợ.
"Chính là Phong Vân và Ngụy Nguyên Võ!"
"Bọn họ cuối cùng cũng muốn đối đầu rồi sao!"
"Hai người vậy mà đều đã đến ngay trước điểm kết thúc rồi! Khảo nghiệm mới bắt đầu được một giờ thôi mà."
"Ngươi cảm thấy, khảo nghiệm này đối với bọn họ mà nói rất khó hay sao?"
"Ngụy Nguyên Võ, có tin đồn hắn đã là Đại Tông Sư đại viên mãn rồi!"
"Phong Vân không biết có thực lực thế nào nhỉ? Chỉ nhìn biểu hiện của hắn trên đoạn đường này, tuyệt đối cũng thuộc nhóm mạnh đấy."
"Long tranh hổ đấu đây mà."
". . ."
Trong một gian nhà hàng.
Kiếm Vô Trần, Đao Kình Thiên, Mục Trường Xuyên cùng Lâm Hi bốn người ngồi lại cùng nhau, bọn họ kết đội mà đi.
Lúc này, bọn họ yên lặng nhìn kênh phát sóng trực tiếp.
Bên ngoài.
Mấy vị cao tầng cứ địa cũng đều đưa ánh mắt nhìn Phong Vân cùng Ngụy Nguyên Võ.
Trên đường phố.
Ngụy Nguyên Võ đứng giữa không trung, điểm ra một ngón tay về phía Phong Vân. Trong chớp mắt, từ đầu ngón tay hắn bay ra một thanh trường thương do nguyên lực ngưng tụ thành, sáng lạn màu hoàng kim phóng về phía Phong Vân tựa như du long.
Nhưng còn chưa đến gần Phong Vân lại đã có một chuôi phi đao đột ngột xuất hiện, trực tiếp xuyên qua trường thương nguyên lực, tách nó thành hai nửa.
Bốn phía quanh Phong Vân chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện vô số chuôi phi đao, xoay tròn quanh hắn.
"Niệm lực sư?"
Ngụy Nguyên Võ thấy một màn như vậy, khẽ cau lông mày, có chút ngoài ý muốn.
Những võ giả khác đang xem phát sóng trực tiếp lại đều kinh hãi hô lên. Không nghĩ tới Phong Vân lại còn là một vị niệm lực sư!
Niệm lực, đây chính là một trong số vài loại thiên phú cường đại nhất.
Mấy người Kiếm Vô Trần cùng Lâm Hi bọn họ là trực tiếp kinh ngạc đến ngây người. Bọn họ đã sớm quen biết Phong Vân, kết quả hiện tại mới biết được, hắn còn là một niệm lực sư! ? Đùa nhau à!
Nhưng nhìn số phi đao lơ lửng quanh người Phong Vân trong màn hình kia, bọn hắn không thể không tin.
"Cả niệm lực sư và Huyễn Thuật đại sư cùng tụ lại trên người, Phong Vân này thú vị rồi đấy."
Bên ngoài, mấy vị cao tầng cũng bị làm cho kinh ngạc.
"Xem ra đây chính át chủ bài của hắn rồi. Trận đối chiến này trở nên càng ngày càng thú vị rồi."
"Như vậy mới hay chứ."
Trên đường.
Phong Vân khống chế chừng trăm chuôi phi đao, dùng tốc độ nhanh gấp đôi vận tốc âm thanh phóng về phía Ngụy Nguyên Võ. Tốc độ kia đã vượt qua lẽ thường, nhanh đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi, khiến những thiên tài võ giả khác đều phải biến sắc.
Góc nhìn trên mạng khiến bọn họ rất khó bắt kịp động tác, đừng nói ngăn cản, sợ rằng muốn trốn cũng không có cách nào để trốn.
Ngụy Nguyên Võ cảm nhận được tốc độ này, mặc dù cường đại như hắn, cũng rất khó tránh thoát được. Tốc độ quá nhanh!
Gấp hai mươi lần vận tốc âm thanh là khái niệm gì? Chính là một giây đồng hồ đã lướt qua hơn sáu ngàn mét, có thể so với không gian thuấn di! Ai có thể chống đỡ lại!
Trước mắt, chừng trăm chuôi phi đao muốn đâm trúng Ngụy Nguyên Võ, hắn bỗng nhiên quát lên một tiếng chói tai.
Phù!
Đột ngột…
Từ trên người hắn bộc phát ra khí tức khủng bố hung hãn. Phía sau lưng hắn xuất hiện một hình ảnh kỳ dị, thậm chí có cả một mảnh hải dương hiển hóa ra ngoài. Tuy rằng là ảo ảnh, nhưng lại giống hệt như biển thật, có sóng biển cuồn cuộn mãnh liệt gào thét lăn tới.
Một luồng khí chất vương giả như có như không tản ra ngoài.
"Bán Vương cấp! !"
Bên ngoài.
Mấy vị cao tầng đối mắt nhìn nhau, đều thấy được kinh hãi trong mắt đối phương.
"Vậy mà đã đạt tới bán Vương cấp!"
"Không hổ là là đệ tử của người đó. Nhanh như vậy đã mở ra biển nguyên lực, bước vào bán Vương cấp!"
"Đáng sợ, đáng sợ thật! Không còn gì để lo lắng nữa, Phong Vân nhất định sẽ thua."
Lần này không có ai phản bác. Bán Vương cấp, mặc dù chỉ bước vào nửa bước, thế nhưng cũng là bước vào, đương nhiên vượt xa đại Tông sư, hai bên không ở cùng một tầng thứ, cách biệt quá lớn.
Mặc dù Phong Vân là niệm lực sư, cũng không thay đổi được chênh lệch rộng lớn nhường này.
Các thiên tài võ giả trong chiến trường giả thuyết cũng đều huyên náo bàn tán, từng người đều tỏ ra kinh ngạc, không nghĩ tới Ngụy Nguyên Võ còn đáng sợ hơn cả trong truyền thuyết, sớm đã tiến vào bán Vương cấp.
"Chiến lực của hắn đã không phải chỉ là gần đạt tới Chuẩn Vương Cấp Bảng, mà dĩ nhiên là đã đạt tới rồi!"
"Xem ra, cuối cùng vẫn là Phong Vân yếu hơn một bậc."
Phụt phụt phụt ——! !
Giữa không trung, nguyên lực chi hải sau lưng Ngụy Nguyên Võ nhẹ nhàng chấn động, lập tức nghiền nát chừng trăm chuôi phi đao của Phong Vân, dễ như trở bàn tay.
Sau đó, hắn đưa con mắt lãnh đạm nhìn Phong Vân nói, "Ngươi cũng coi như là người đầu tiên được lĩnh hội trạng thái mạnh nhất của ta. Không biết ngươi là may mắn, hay là bất hạnh nữa đây."
"Phải vậy không?"
Phong Vân sắc mặt như trước không hề thay đổi, phảng phất đã sớm biết trước.
Trên thực tế, hắn xác thực đã sớm biết. Lúc còn bên ngoài lấy hình chiếu, hắn đã biết đối phương có cảnh giới gì, thậm chí đối phương có át chủ bài là gì hắn cũng đều biết rõ ràng.
Ngụy Nguyên Võ cho rằng không ai có thể nhìn thấu hắn, lại không biết, trong hình chiếu của Phong Vân, tất cả mọi thứ đều không có chỗ che giấu.
Nhìn Phong Vân vẫn mang dáng vẻ bình thản thong dong, Ngụy Nguyên Võ nhăn mày lại, "Cố làm ra vẻ huyền bí."
Hắn không cho rằng đối phương có thể đạt tới bán Vương cấp, rất có thể chỉ là cố làm ra vẻ mà thôi.
"Một chiêu giải quyết ngươi."
Ngụy Nguyên Võ lạnh lùng phun ra những lời này, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường thương, nguyên lực chi hải sau lưng bất ngờ dung nhập vào mũi thương, cùng với đó còn có cả Kim chi áo nghĩa.
Vèo!
Một vệt kim quang bắn ra, không gian phảng phất đã mất đi ý nghĩa, thời gian dường như cũng trở nên chậm lại.
Kim Cương Thương Phá!
Mũi thương vàng kim nhoáng lên một cái, vậy mà chỉ còn cách Phong Vân không đến một mét.
"Phong Vân muốn làm gì?"
Trong lòng mọi người đang xem phát sóng trực tiếp bỗng nhiên kêu to.
Dưới góc nhìn của họ, Phong Vân vươn ra tay phải, vậy mà muốn túm lấy mũi thương sắc bén đang đâm tới của Ngụy Nguyên Võ.
"Tự tìm chết!"
Ngụy Nguyên Võ cười lạnh.
Keng keng!
Nhưng, một vệt hào quang vàng đậm bất chợt lóe lên. Một giây sau, mũi thương của Ngụy Nguyên Võ trực tiếp dừng ngay trước mi tâm Phong Vân chỉ cách một tấc, không thể nào tiến thêm.
Một bàn tay màu vàng đậm, dễ dàng cầm chặt trường thương!
Cái gì! !
Ngụy Nguyên Võ thấy một màn như vậy, sắc mặt vẫn một mực lạnh lùng rốt cuộc cũng đột ngột biến đổi.
Đúng lúc này, tay trái Phong Vân nắm lại, hào quang màu vàng đậm đại thịnh, trực tiếp đấm ra một quyền.
Phụt!
Một luồng cự lực không cách nào tưởng tượng truyền đến, Ngụy Nguyên Võ không có bất kì cơ hội phản kháng nào, trực tiếp bị đánh nổ tung, hóa thành một màn mưa bụi, tiêu tán ngay tại chỗ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất