Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 274: Không phải cùng một loại cảnh tượng!

Chương 274: Không phải cùng một loại cảnh tượng!
Giữa một vùng thành thị hiện đại, vô duyên vô cớ xuất hiện rất nhiều hung thú, cấp Lĩnh Chủ, cấp đại Lĩnh Chủ, thậm chí còn có thú triều, không ngừng tấn công từng người tham chiến.
Những thiên tài đến từ cứ địa cấp một kia biết rõ khảo nghiệm quả nhiên không phải đơn giản như vậy. Nếu muốn đi tới điểm kết thúc, chỉ có thể thành công rời khỏi trận vây công của những hung thú này.
Còn nếu muốn mở ra một con đường máu, không tồn tại, căn bản không làm được.
Lĩnh Chủ cấp còn có thể nhưng những hung thú cấp đại Lĩnh Chủ, cùng với thú triều kia, bọn họ căn bản không thể chống lại. Miễn cưỡng đi qua, chỉ còn đường chết.
Trong một tòa nhà.
Một gian phòng bình thường trong đó, mấy người trẻ tuổi tụ tập cùng nhau, bọn họ là võ giả thiên tài đến từ cứ địa cấp một Cự Hải.
Lúc này, bọn họ đều kinh hoảng nhìn ra bên ngoài. Ngoài đó, có mấy con hung thú to lớn. Cảm thụ khí thế của bọn nó, rõ ràng đều là hung thú cấp đại Lĩnh Chủ.
"Kim Viêm Cuồng Sư, Kiếm Xỉ Bạo Hổ, Băng Sương Cự Lang, Dạ Nhận Báo, Nguyệt Hùng!"
Bọn chúng đều là hung thú cấp đại Lĩnh Chủ, so với đại tông sư nhân loại còn mạnh hơn nhiều. Bọn họ muốn cùng nó liều mạng chắc chắn sẽ chịu thua, hoàn toàn không phải là đối thủ.
Trong số mấy người bọn họ, cảnh giới cao nhất cũng mới chỉ là Đại Tông Sư sơ giai mà thôi, còn lại đều là Tông Sư đại viên mãn.
Thực lực như bọn hắn ở trong cứ địa của mình đều thuộc dạng thiên tài, nhưng đi đến nơi này, hoàn toàn chỉ có thể đóng vai quần chúng bình thường như vậy, không hề nổi bật.
"Chúng ta chỉ có thể tránh đi trước thôi, cứng đối cứng không tốt chút nào đâu."
Võ giả đại tông sư cầm đầu nhìn đồng bọn của mình mà nói.
Mấy người kia cũng gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, một người trong số đám người kia dường như nhìn thấy cái gì, lập tức dùng tay chỉ ra phía ngoài hô lên: "Nhìn kìa, có người đi qua kìa!"
Hả?
Lời này vừa ra, bao gồm cả vị đại tông sư cầm đầu kia, mấy người đồng loạt xoay người nhìn lại.
Sau đó chỉ thấy một thiếu niên thản nhiên từ cuối khu phố đi tới, hắn không hề có bất kỳ ý nghĩ che dấu chính mình gì cả, cứ thanh thản nhàn nhã mà dạo chơi, như hể đang đi dạo trong vườn hoa sau nhà mình vậy.
Hành động này tự nhiên khiến một lượng lớn hung thú tới vây công hắn, trong đó có cả vài hung thú cấp đại Lĩnh Chủ như Kim Viêm Cuồng Sư, Kiếm Xỉ Bạo Hổ,… kia nữa.
Nhưng những hung thú này vừa mới đến gần hắn, liền trực tiếp ngất đi, không hề có chút điềm báo trước nào, yên lặng như không.
"Đây là. . ."
Xuyên qua cửa sổ nhìn thấy một màn như vậy, đám võ giả đều kinh ngạc đến ngây người.
"Đây là lực lượng trí huyễn!" Chỉ có đại tông sư cầm đầu nhìn ra mánh khóe. Thiếu niên kia là thiên tài có được Huyễn Thuật thiên phú.
Đợi thiếu niên kia đi đến gần, mấy người chăm chú đưa mắt nhìn qua, sau đó đồng thời chấn động.
"Là hắn! Thiếu niên đến từ cứ địa Thanh Huyền ngày hôm qua ở khách sạn dùng một ly trà đánh bại tứ kiệt Tây Giang!"
Lúc ấy bọn họ cũng có mặt ngay tại hiện trường, tận mắt nhìn thấy chiến lực khó lường của đối phương, tinh thần vô cùng rung động.
"Không nghĩ tới hắn còn am hiểu cả Huyễn Đạo. . ."
Đại tông sư cầm đầu hơi đổi sắc mặt mà nói. Ngày hôm qua, trong ly trà kia ẩn chứa Kiếm Đạo phong mang cực hạn, bởi vậy hắn đoán chừng Phong Vân hẳn là thiên tài kiếm đạo. Nhưng hiện giờ lại nhìn thấy, lại đánh vỡ cách nhìn của hắn.
Huyễn Đạo thiên phú cũng thuộc dạng thiên phú hi hữu. Huyễn Thuật đại sư có thể so sánh với niệm lực sư, đối với phần lớn võ giả mà nói, cũng thuộc dạng nhân vật tuyệt đối khó chơi.
Phong Vân đã đủ mạnh, không nghĩ tới còn là một người có được thiên phú cấp hi hữu.
Nếu như bọn họ biết Huyễn Đạo thiên phú chỉ là loại thiên phú cấp hi hữu bình thường nhất trong số các thiên phú của Phong Vân, đoán chừng cũng thăng thiên tại chỗ luôn mất.
Trên đường lớn.
Phong Vân thong thả bước từng bước chân, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, so với những võ giả khác rõ ràng là hai loại cảnh tượng khác nhau, hoàn toàn không có vẻ khẩn trương cùng áp bách như đang ở trong khảo nghiệm.
Nếu khảo nghiệm đối với các thiên tài võ giả khác mà nói chính là nguy hiểm không gì sánh được, hơi không chú ý sẽ bị loại bỏ, toàn bộ hành trình nhất thiết phải cẩn thận từng li từng tí.
Nhưng đối với Phong Vân mà nói, thật sự là không có áp lực.
Những hung thú kia còn không thể tới gần hắn nữa là.
Hắn một đường đi thẳng theo hướng tới điểm kết thúc, càng ngày càng nhiều hung thú lao về phía hắn, thậm chí ngay cả thú triều cũng tới, nhưng lại không có bất kỳ tác dụng gì, không thể ngăn cản hắn dù chỉ là một bước chân.
Rất nhiều võ giả đều thấy một màn như vậy, đều bị chấn động nói không nên lời.
Vốn đang có rất nhiều thiên tài võ giả không biết đến Phong Vân, nhưng hiện tại, gần như đều đã biết hắn.
Muốn không biết cũng khó, dù sao cũng ngênh ngang như vậy mà. Kẻ hung hăng có can đảm trực diện với hung thú này, đủ để khiến người khác có ấn tượng sâu sắc.
. . .
Quảng trường trung tâm.
Mấy vị cao tầng cứ địa đang quan sát "màn hình ảo" giữa không trung, bên trong đang kết nối với hình ảnh trong chiến trường giả thuyết, chiếu lên tình huống của từng thiên tài võ giả khi đại chiến với hung thú.
Nhưng lúc này, ánh mắt mấy người bọn họ đều bị một người hấp dẫn.
"Phong Vân này, so với tưởng tượng của chúng ta còn mạnh hơn nhiều đấy nhỉ."
"Đúng vậy. Che dấu khá sâu, không nghĩ tới còn là người có được Huyễn Đạo thiên phú, lại còn không thấp, có vẻ như là cao cấp đấy.”
"Thiên tài mà, có át chủ bài là chuyện rất bình thường. Nếu là thiên tài không có át chủ bài, sớm muộn rồi cũng sẽ bị loại bỏ thôi."
"Ngụy Nguyên Võ ở bên kia, hắn một đường đánh thẳng, sắp tới gần điểm kết thúc rồi."
"Dựa theo tình huống này, hai người bọn họ rất nhanh sẽ gặp nhau đấy."
"Với tính tình của Ngụy Nguyên Võ, đoán chừng sẽ ra tay với Phong Vân đây."
"Dù sao chỉ là chiến trường giả thuyết, không sao cả."
Người trong cao tầng cũng không ngăn cản, ngược lại còn rất vui vẻ khi thấy được loại chuyện này phát sinh, thuộc dạng cạnh tranh lành mạnh.
Một canh giờ sau, thành thị gần điểm kết thúc.
Phong Vân bình tĩnh đi trên đường phố, không nhiễm bụi trần. Hắn đi thẳng một đường mà đến, không cần tốn nhiều sức đã giải quyết hết thảy hung thú. Trí huyễn lực lượng cộng thêm tinh thần lực của hắn, không có một hung thú nào có thể ngăn cản, ngay cả hung thú cấp đại Lĩnh Chủ cũng như vậy.
"Chỗ đó chính là điểm kết thúc rồi à. . ."
Phong Vân ngước mắt nhìn về phía xa. Ở nơi đó, một cột ánh sáng nối liền trời đất dựng thẳng đứng, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Hắn nhẹ nhàng cất bước, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên sắc mặt hắn khẽ đổi, nhìn về phía trên đỉnh tòa cao ốc nào đó.
Năm bóng người đã đứng sẵn tại đó, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Cầm đầu, chính là Ngụy Nguyên Võ.
"Phong Vân phải không? Cảm giác rất nhạy bén, ta vừa mới đến đã bị ngươi phát hiện ra."
Ánh mắt Ngụy Nguyên Võ giống như mũi nhọn, mang theo đặc tính đâm xuyên của Kim thuộc tính, làm cho người ta không dám đối mắt nhìn lại.
"Mười sáu tuổi đại tông sư, xác thực rất gì và này nọ, áp đảo toàn bộ thiên tài nơi này. Nhưng thật đáng tiếc, ngươi lại gặp phải ta."
Hắn vừa nói, vừa từ trên đỉnh cao ốc đi xuống, khí thế sắc bén vô biên, ép xuống khiến tòa cao ốc gần đó trực tiếp sụp đổ, tan thành bụi bặm, cường thế gây ra một vùng đổ nát.
Hiển nhiên, hắn muốn ra tay rồi.
Phong Vân không có động tĩnh, vẫn như trước lẳng lặng nhìn hắn, khí thế bình đạm, không có chút nổi bật nào. Thế nhưng khí thế hung hăng của Ngụy Nguyên Võ vừa lấn đến quanh người hắn lại bất ngờ ảm đảm xuống, trở thành một vùng sóng yên biển lặng, như thể đã bị thứ gì đó mạnh mẽ trấn trụ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất