Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 309: Trái cây đề thăng áo nghĩa

Chương 309: Trái cây đề thăng áo nghĩa
"Ầm ầm —! !"
Mặt đất chấn động, đá vụn rơi khắp trời, bụi mù nổi lên bốn phía.
Sau đó, ở khu vực trung tâm bí địa, mặt đất bỗng nhiên nứt ra, một gốc đại thụ vô cùng to lớn màu vàng kim nhanh chóng vươn cao, đường kính gốc cây lớn chừng mấy chục thước, chiều cao trăm mét, to như cột chống trời.
Tán cây tựa như nắp che trời, che lại toàn bộ thương khung, chặn hết bát phương, làm cho mọi người phải ngước nhìn.
Lá cây màu vàng kim rực rỡ tô điểm trên tán cây, tỏa ra hào quang lấp lánh, như thể từng vầng mặt trời nhỏ, óng ánh chói mắt, sáng chói một vùng.
Mà ở chính giữa những lá cây vàng kim xum xuê kia, là từng trái cây màu bạch kim, trên quả có in dấu từng đường vân mờ ảo, lộ ra khí tức huyền diệu.
"Đây là. . ."
Ánh mắt Phong Vân chấn động, chăm chú nhìn những trái cây màu bạch sắc kia. Hắn không biết những trái cây này là gì, nhưng từ bề ngoài, hắn cảm nhận được những áo nghĩa trong cơ thể mình đang chấn động.
Hiển nhiên, những trái cây này có khả năng có tác dụng đề thăng áo nghĩa.
"Thứ tốt! !"
Trái cây có thể trực tiếp đề thăng áo nghĩa, nghĩ qua cũng biết trân quý đến mức nào. Nếu như mang đến thế giới loài người, tuyệt đối sẽ gây ra một hồi sóng to gió lớn.
"Nhất định phải lấy được!"
Phong Vân quyết tâm phải có được số trái cây này. Hơn nữa. hắn không muốn lấy một quả, mà hắn muốn lấy tất cả!
Dù sao chỉ để lại một quả cho hung thú, cũng sẽ có thể dưỡng ra được một tồn tại lợi hại. Hắn tự nhiên không cho phép có chuyện như vậy xảy ra.
Hắn đếm sơ qua số trái cây này, đại khái có hai mươi quả.
"Đều là của ta cả!"
Phong Vân trước tiên lao tới khu vực trung tâm. Đã đến lúc này, hắn cũng không để ý chuyện che dấu thân phận gì nữa, dù sao nơi này cũng là không gian khép kín.
Lại nói, Vương cấp hung thú ở đây cũng không phải đối thủ của hắn, tự nhiên không cần cố kỵ bất cứ điều gì.
Thân thể hắn lóe ra ngân quang, một giây sau, hắn biến mất ở chỗ cũ, thuấn di rời đi.
Khu vực trung tâm.
Phía dưới gốc đại thụ màu vàng kim.
Lúc này đã có không ít Vương cấp hung thú chạy tới, bọn chúng đều đang ở gần đây, thấy được động tĩnh nên vội vã tới đây trước tiên.
"Hai mươi trái cây, xem ra phải tranh đoạt một phen rồi."
Một con Bạch Hồ Vương toàn thân tuyết trắng lượn qua một vòng, thản nhiên nói.
Nó nằm trong nhóm có thực lực mạnh nhất ở đây, tự nhiên có tư cách nói như vậy.
"Trái cây kia, ta muốn một quả, không ai có ý kiến chứ."
Lúc này, một giọng nói thô kệch truyền đến. Toàn bộ mặt đất rung động, một bóng dáng cao lớn xuất hiện, kiêu ngạo nhìn xung quanh.
"Địa Liệt Vương!"
Đám Vương cấp hung thú có mặt đều run rẩy cả người, không dám đối mặt.
"Đương nhiên." Bạch Hồ Vương gật đầu, tỏ vẻ cung kính.
"Vậy, ta cũng muốn một quả."
Một đóa hoa màu che cả hư không, thả xuống một bóng đen to lớn. Yêu Hoa Vương cũng chạy đến, khí tức ngang hàng với Địa Liệt Vương.
Yêu Hoa Vương bởi vì thiên phú năng lực, so với Địa Liệt Vương còn khó dây dưa hơn nhiều, khiến đám Vương cấp hung thú càng thêm kiêng kị cùng kính nể.
Hai mươi trái cây màu bạch kim, Địa Liệt Vương cùng Yêu Hoa Vương đã khẳng định lấy hai quả, còn lại mười tám quả nữa.
Một đám Vương cấp hung thú đối mặt, mơ hồ có hoa lửa tung tóe, trong không khí tràn ngập sát ý vô hình.
Kỳ thật, Địa Liệt Vương cùng Yêu Hoa Vương không phải là không muốn lấy đi toàn bộ, chỉ là bọn họ cũng không dám làm cho quá nhiều người tức giận.
Bằng không, nếu chọc giậm cả đám Vương cấp hung thú quần công, mặc dù với thực lực của bọn họ cũng không đỡ nổi.
Sau đó.
Địa Liệt Vương cùng Yêu Hoa Vương bay tới không trung, đang muốn vươn tay hái trái cây, đột nhiên, những phiến lá màu vàng kim kia tựa như mới sống lại, trở nên vô cùng sắc bén.
Phảng phất trở thành từng thanh kiếm sắc, bắn ra từng vệt kiếm quang kim sắc trực tiếp chém tới.
Phụt! Phụt!
Bởi vì khoảng cách quá gần, cộng thêm kiếm quang lại quá nhanh, Địa Liệt Vương cùng Yêu Hoa Vương căn bản không kịp phản ứng, trực tiếp bị chém xuyên qua.
Nhưng bọn họ dù gì cũng đã là tồn tại tiếp cận Phong Đế Phong Hoàng, bị trong nháy mắt bị chém xuyên qua đã lập tức bạo phát nguyên lực, lùi lại.
Hung thú có sinh mệnh lực cực kỳ cường đại, trừ phi chỗ hiểm bị chém giết hoàn toàn, bằng không dù cho trái tim bị đâm xuyên qua cũng vẫn có thể chữa trị.
Phía dưới, đám Vương cấp hung thú thấy một màn như vậy đều kinh hồn bạt vía, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Bởi vì kiếm quang quá nhanh, cho nên bọn họ cũng không nhìn thấy rõ ràng.
Trên bầu trời.
Yêu Hoa Vương chập chờn chao đảo. Nó bị thương nặng nhất, toàn bộ thân hoa đều bị đâm rách ra thành một cái lỗ lớn, nhưng may mà nó có ánh sáng trị liệu, trong nháy mắt liền có thể chữa trị.
"Đại thụ này, có ý thức?"
Bên cạnh, Địa Liệt Vương thân thể phòng ngự cực mạnh, tuy rằng cũng bị đâm xuyên qua, nhưng cũng không phải vết thương trí mạng.
"Không, không phải năng lực của đại thụ này, là có lực lượng khác bám vào đó." Yêu Hoa Vương có được Mộc Hệ thiên phú cấp thự quang, nó rõ ràng cảm ứng được lực lượng vừa rồi thực sự không phải đến từ đại thụ màu vàng kim này.
"Vậy là lực lượng gì?" Địa Liệt Vương nghi ngờ nói.
Yêu Hoa Vương đang muốn mở miệng đáp, bỗng nhiên một giọng nói lạnh nhạt từ trên tán cây truyền đến, không có chút điềm báo nào, cứ như vậy đột ngột vang lên. . .
"Để ta nói cho ngươi biết, đó là lực lượng của kiếm."
Cái gì! ?
Giọng nói đột nhiên xuất hiện làm cho toàn bộ Vương cấp hung thú ở đây đều bị dọa sợ, cũng bao gồm cả Địa Liệt Vương cùng Yêu Hoa Vương.
Bọn họ theo phương hướng âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một con chim đại bàng thanh kim sắc đứng bên trên tán cây, từ cao nhìn xuống đám hung thú.
"Thanh Kim Đại Bằng?" Bạch Hồ Vương vô ý thức nói.
"Không, đây không phải Thanh Kim Đại Bằng."
Yêu Hoa Vương để lộ ra hai con mắt, nhìn chằm chằm Phong Vân, lãnh đạm hỏi: "Ngươi là ai?"
Nó tuy rằng có thể đoán được kẻ trước mắt không phải Thanh Kim Đại Bằng, nhưng lại không biết rốt cuộc hắn có lai lịch ra sao. Đối phương giống như một vũng biển sâu, không thể phỏng đoán, sâu sa khó dò.
"Đợi chút nữa ngươi liền biết."
Phong Vân nói bằng thú ngữ, không phải ngôn ngữ của nhân loại, lại có Hắc Ám nguyên lực che đậy bản thân, đám Vương cấp hung thú này tự nhiên nhìn không ra.
"Giả thần giả quỷ!"
Địa Liệt Vương vừa rồi bất ngờ bị đả thương, lúc này lửa giận sớm đã đè nén không được, hắn gầm lên một tiếng, thúc dục thiên phú năng lực của chính mình.
Trong nháy mắt, một quầng sáng to lớn từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, thần tốc mở rộng, trong chớp mắt đã bao phủ Phong Vân.
"Ha ha, ngươi chết chắc rồi! Đây là thiên phú năng lực của ta, trọng lực không gian. Một khi bị không gian của ta bao trùm lên, hết thảy lực hút, sức đẩy nơi này đều do một ý niệm của ta khống chế!"
Địa Liệt Vương lộ ra nụ cười đắc ý đầy dữ tợn.
Nhiều Vương cấp hung thú đều lộ ra vẻ kính nể. Vương cấp có được thiên phú năng lực và Vương cấp không có thiên phú năng lực, khác biệt chính là một trời một vực.
"Mau tới đây cho ta!"
Địa Liệt Vương điều khiển lực hút, ngắm chuẩn Phong Vân, muốn hút hắn tới đây.
Nhưng, một giây trôi qua, hai giây trôi qua. . .
Phong Vân vẫn đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích, không chịu chút ảnh hưởng nào, biểu tình lạnh lùng nhìn nó.
Mồ hôi lạnh trên trán Địa Liệt Vương thoáng cái đã chảy xuống, từ khi nó thức tỉnh thiên phú năng lực đến nay, vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này.
"Làm sao có thể, làm sao có thể không có hiệu quả chứ?" Nó không thể tin nói.
"Thân ở bên trong lĩnh vực của ta, còn dám dùng thiên phú năng lực đối phó ta ư?"
Giọng nói lạnh lùng truyền đến. Một giây sau, Phong Vân nhẹ nhàng búng tay một cái, trong chớp mắt, trong phạm vi vạn mét, vạn vật đều bị kích hoạt, được trao cho phong mang khủng khiếp, xuyên qua chân trời!
Kiếm chi lĩnh vực, mở!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất