Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 313: Lại thất bại lần nữa!

Chương 313: Lại thất bại lần nữa!
Ngụy Nguyên Vũ chuyên tâm bế quan ba tháng, cuối cùng đã đột phá Vương cấp sơ giai, điều này khiến hắn ta có lòng tin, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác ‘Khống chế tất cả.’
Hắn ta bây giờ, ít nhất mạnh hơn lúc trước gấp mười lần.
Cho nên, Ngụy Nguyên Vũ nghĩ đến Phong Vân đầu tiên, chính là thiếu niên đã sỉ nhục hắn ta, nhất định phải trả lại gấp bội.
Oanh!
Hắn ta trực tiếp từ nơi tu hành phóng lên trời, không che giấu khí cơ của bản thân, trong chớp mắt đã kinh động đến toàn bộ cứ địa Thiên Khải.
Vô số võ giả ngẩng đầu nhìn lên trời, sắc mặt kinh ngạc.
“Đây là, Ngụy Nguyên Vũ?”
“Khí cơ này, hắn ta đã đạt đến Vương cấp rồi?”
“Thật nhanh, mới ba tháng mà thôi.”
“Hắn ta muốn làm gì vậy?”
“…”
Nhiều võ giả nhìn Ngụy Nguyên Vũ đứng trên không trung, không khỏi kinh ngạc.
Đám cao tầng của cứ địa Thiên Khải cũng bị cỗ khí cơ này kinh động, đồng thời chạy đến quan sát.
“Nhìn khí thế sắc bén này, xem ra hắn ta đến không có ý tốt, chẳng lẽ là muốn xuất thủ với Phong Vân?” Một vị cao tầng suy đoán.
“Cái này…”
Đám cao tầng còn lại nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, bây giờ Phong Vân mạnh thế nào, cũng không ai biết rõ, nhưng mà có thể khẳng định, chắc chắn còn siêu việt hơn Vương cấp.
Trước đây Ngụy Nguyên Vũ vẫn luôn bế quan, căn bản không biết chiến lực chân chính của Phong Vân.
“Muốn ngăn cản không?”
“Đã không kịp rồi.”
Lúc ông ta nói ra lời này, Ngụy Nguyên Vũ trên không trung chợt quát lên một tiếng.
“Phong Vân, ra đánh một trận!”
“Phong Vân, ra đánh một trận!”
“Phong Vân, ra đánh một trận!”
Giọng nói to lớn vang dội, mang theo uy áp của Vương giả, lấy hắn ta làm trung tâm, trong chớp mắt truyền đi bốn phương tám hướng, khiến rất nhiều võ giả cảm thấy áp lực, đinh tai nhức óc, lỗ tai ong lên.

Bên này.
Trong phòng.
Phong Vân đang quét hình chiếu, nhìn về phía ba lô của mình, có một vật rơi xuống tỏa ra ánh sáng lập lòe đập vào mắt hắn.
[Năng lực thiên phú – Ánh sáng trị liệu] : Đến từ hình chiếu hung thú Vương cấp Yêu Hoa Vương.
“Vận khí không tệ, có một cái năng lực thiên phú.”
Phong Vân vui vẻ ra mặt, năng lực thiên phú này xem như kỹ năng thêm vào, không cần tốn nhiều nguyên lực và khí huyết, chỉ cần dùng lực linh hồn mà thôi.
Bởi vậy, năng lực thiên phú mạnh yếu, có liên quan rất lớn đối với mức độ lực linh hồn của người sử dụng.
Cho nên, năng lực thiên phú này rơi vào tay Phong Vân, so với những người khác, sẽ phát huy uy năng lớn hơn nhiều.
Ví dụ như băng chi lĩnh vực, trên người ấu thể Băng Vũ Vương Thú, sẽ chỉ phát huy được một chút uy năng, bởi vì linh hồn của nó vẫn còn đang sinh trưởng, đợi đến khi nó trưởng thành, có thể so với uy lực hiện giờ Phong Vân thi triển.
Ngay khi Phong Vân chuẩn bị hiển hóa, bỗng nhiên có một tiếng hét truyền đến.
“Phong Vân, ra đánh một trận!”
“Phong Vân, ra đánh một trận!”
“Hả?”
Phong Vân nghe vậy, sắc mặt khẽ động, hắn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, ánh mắt giống như xuyên thấu tất cả trở ngại, nhìn về phía thân ảnh đang đứng trên không trung phía xa xa.
“Ngụy Nguyên Vũ sao?”
Nói thật, nếu không phải đối phương ồn ào như vậy, hắn thật sự đã quên mất người này rồi.
Lúc trước hắn một quyền đánh bại Ngụy Nguyên Vũ, đối với hắn mà nói, đối phương chỉ là người qua đường mà thôi, không đáng chú ý.
Nếu Ngụy Nguyên Vũ biết Phong Vân mà hắn ta vẫn luôn canh cánh trong lòng chỉ xem hắn ta là người qua đường, e rằng sẽ phát điên.
“Phong Vân, ra đánh một trận!”
Giọng nói dần mở rộng, cuối cùng đã truyền khắp cứ địa Thiên Khải, khiến vô số võ giả chạy đến quan sát.
“Ngụy Nguyên Vũ muốn khiêu chiến Phong Vân?”
“Chắc là lúc trược bị Phong Vân một quyền đánh bại, không thể tiêu tan được, nên sau khi đột phá Vương cấp, chuyện đầu tiên là đến tìm Phong Vân rửa sạch hổ thẹn lúc trước.”
“Chậc chậc…”
Rất nhiều võ giả đều đang nghị luận.
Giọng nói của Ngụy Nguyên Vũ vẫn quanh quẩn, nhưng thật lâu vẫn không được đáp lại, mọi người đều cho rằng Phong Vân không ở trong cứ địa, nhưng bỗng nhiên, một giọng nói bình tĩnh truyền đến.
“Không cần đi ra, ngươi có thể tiếp được một chiêu của ta rồi hãy nói.”
Ầm ầm!
Sau một khắc, bầu trời cứ địa Thiên Khải bất ngờ thay đổi, nguyên lực thiên địa hội tụ một chỗ, hóa thành một thanh trường kiếm màu vàng như bình thường, vô thanh vô tức chém về phía Ngụy Nguyên Vũ.
“Chỉ cái này sao?”
Ngụy Nguyên Vũ cười lạnh một tiếng, đứng ở nơi đó, sau lưng hắn ta xuất hiện nguyên lực chi hải kim sắc, hóa thành một trường thương vô cùng to lớn màu vàng, nghênh đón.
“Để ngươi biết, cái gì mới là công kích của Vương giả!”
Ầm ầm!
Công kích một lớn một nhỏ gặp nhau giữ không trung, thanh kiếm nhỏ màu vàng của Phong Vân so với thanh thế to lớn trường thương của Ngụy Nguyên Vũ thì bình thản hơn rất nhiều.
Nhưng trong khoảnh khắc va chạm, trường thương to lớn màu vàng run lên, trực tiếp tán loạn, hóa thành vô số điểm sáng, tản đi bốn phương tám hướng.
Không thể địch lại!
Khiến nhỏ màu vàng không chút trở ngại, vẫn bình thản như cũ chém về phía Ngụy Nguyên Vũ.
Lúc này, trong mắt Ngụy Nguyên Vũ, thanh kiếm nhỏ màu vàng này đã được phóng đại vô tận, trong chớp mắt đã tràn ngập toàn bộ tầm mắt hắn ta, giống như trong thiên địa chỉ có thanh kiếm này, không có vật gì nữa.
Một cảm giác nhỏ bé sinh ra dưới đáy lòng hắn ta, hắn ta không có cách nào chống lại sự sợ hãi.
“Không!”
Thanh kiếm nhỏ màu vàng vẫn chém xuống, tâm thần Ngụy Nguyên Vũ cuối cùng cũng tan vỡ, sợ hãi hô to.
Phốc!
Theo một tiếng này của hắn ta, một kiếm này không chém xuống, mà hơi nghiêng đi, chém lên mặt đất.
Vô thanh vô tức, mặt đất được làm từ chất liệu đặc thù trực tiếp bị phân thành hai nửa, giống như cắt đậu hũ, không có chút trở ngại nào.
“Hô…”
Mồ hôi lạnh trên trán Ngụy Nguyên Vũ chảy ròng, há miệng lớn thở hổn hển, trong mắt tràn đầy sợ hãi, lúc một kiếm kia chém xuống, hắn ta cảm thấy mình chắc chắn phải chết, không hề có lực chống cự nào.
“Làm sao có thể mạnh như vậy?’
Hắn ta không ngừng thì thào, làm sao còn dáng vẻ bễ nghễ như lúc trước, thân thể còn đang run rẩy.
Rất nhiều võ giả kinh ngạc, mặc dù sớm biết chiến lực của Phong Vân thâm tàng bất lộ, nhưng không ngờ, còn chưa hiện thân, cách không ra một chiêu đã đánh bại Ngụy Nguyên Vũ, vẫn là nghiền ép.
“Quả nhiên, chiến lực qua cửa chín tòa tháp thí luyện không cho phép nghi ngờ.”
“Đúng vậy, đã sớm nghĩ đến, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, mới cảm giác lực xung kích thật sự to lớn.”
“Trước khi bế quan, Ngụy Nguyên Vũ bị đánh bại trong một chiêu, sau khi bế quan, hắn ta đã mạnh hơn gấp mười, vẫn bị một chiêu của Phong Vân đánh bại…”
“Chỉ có thể nói hắn ta sinh không gặp thời, cùng một thời đại với Phong Vân, mạnh như Thôi Vân Dương còn bị nghiền ép, không nói đến hắn ta.”
Cứ địa Thiên Khải lại một lần nữa sôi trào vì Phong Vân, bọn họ không tận mắt nhìn thấy Phong Vân qua cửa chín tòa tháp thí luyện, nhưng lực công kích vừa rồi, bọn họ đã được kiến thức.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất