Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 54: Nội tâm bình tĩnh không một gợn sóng, thậm chí còn muốn cười!

Chương 54: Nội tâm bình tĩnh không một gợn sóng, thậm chí còn muốn cười!
Mà ở bốn phía của năm mươi sân khấu, là chỗ ngồi của khách quý được sắp đặt thành một vòng. Phía sau chỗ ngồi khách quý chính là chỗ ngồi cho khán giả bình thường.
"Vân ca, ở đây!"
Ba người Bạch Thiên Trần vẫy tay ra hiệu cho Phong Vân.
Phong Vân nhanh chân trực tiếp đi tới.
Khi đi đến bên cạnh mấy người Bạch Thiên Trần, hắn phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
Lại chính là người mà hắn lấy hình chiếu đầu tiên, Lâm Cường.
Lúc ấy Lâm Cường đã đạt tới võ giả cấp thấp, những đã qua từng ấy thời gian, hắn cũng mới chỉ ngấp nghé đạt tới võ giả trung cấp mà thôi.
Mà Phong Vân, đã đạt tới võ giả cao cấp rồi.
Chuyện này cũng rất bình thường. Lâm Cường mặc dù là võ giả thuộc tính, nhưng chỉ có được một cái Phong hệ thiên phú cấp thấp, không thể sánh được với tư chất hiện giờ của Phong Vân. Có thể nói là một cái trên trời, một cái dưới đất, bị trực tiếp vượt qua như vậy cũng rất bình thường.
Lâm Cường nhìn thấy Phong Vân, ánh mắt có vẻ coi trọng.
Chuyện liên quan đến việc Phong Vân đánh bại hai mươi học viên của trường đi khảo hạch lúc trước hắn cũng nghe nói qua. Nói thực, lần đầu tiên hắn nghe được chuyện này căn bản không tin tưởng chút nào.
Hắn đến từ ngoại thành, biết rõ học viên ở đó có chênh lệch với học viên trong nội thành lớn đến thế nào.
Lúc Lâm Cường vừa tới trường cao đẳng, ngạo khí ngút trời. Dù sao hắn cũng là võ giả thuộc tính, tài trí hơn người. Thế nhưng, sau khi chân chính kiến thức được chênh lệch này, hắn đã bị đả kích đến mức thương tích đầy mình.
Học viên ở ngoại thành căn bản không thể sánh nổi.
Về sau xác định chiến tích trâu bò kia của Phong Vân là thật, tròng mắt Lâm Cường suýt chút nữa rơi ra luôn. Nhất là khi nghe nói, đối phương dùng cảnh giới chuẩn võ giả cao cấp mà làm được hết thảy những chuyện này.
Đệt, thật sự là học viên của trường cao đẳng Hải Lam à?
Mà lúc này, Lâm Cường rốt cuộc cũng trực tiếp nhìn thấy Phong Vân. Điều khiến hắn cảm thấy kinh hãi chính là, hắn căn bản không cách nào nhìn thấu cảnh giới của Phong Vân! Đối phương giống như ngay cả khí tức cũng không hề để lộ ra.
Nếu không phải dùng mắt thường nhìn thấy Phong Vân đứng ở đó, hắn còn cho rằng nơi này không có ai.
Vị học đệ này, có chút thần bí đó nha!
Lâm Cường hiện tại đã là võ giả trung cấp, vậy mà vẫn không nhìn thấu cảnh giới của Phong Vân.
Ngay khi hắn chuẩn bị tới chào hỏi Phong Vân, bỗng nhiên có tiếng huyên náo truyền ra.
"Top mười Cường bảng tới rồi kìa!"
"Oa, người đứng chính giữa kia là người đứng thứ nhất, học trưởng Chu Thắng!"
"Đứng bên cạnh học trưởng Chu Thắng chính là 'Phong công tử' Lục Hiên đứng hàng thứ hai, còn có cả học trưởng 'Bá Giả' Chiến Tâm, người xếp vị trí thứ ba nữa kìa!. . . Khí tức của bọn họ thật mạnh!"
Tất cả học viên của trường cao đẳng đều nhìn về phía mười người mới đi vào kia.
Mười người này chính là mười cường giả đứng đầu trên Cường bảng. Bọn họ có người khí chất kiệt ngạo, có người khí thế sắc bén, có người thân hình giống như thiết tháp, lại có người dịu dàng hòa ái như tắm gió xuân. . .
Mười người đi cùng nhau, mơ hồ có một luồng khí thế điên đảo phong vân phát ra, khiến cho đám võ giả đang ngồi ở bốn phía kia nhao nhao ghé mắt nhìn.
"Quá mạnh mẽ! Chỉ là khí thế đã đủ khiến người khác ngạt thở."
Bạch Thiên Trần hít sâu một hơi rồi nói.
Lâm Cường cũng nghiêm mặt lại, dùng hết toàn lực ngăn cản dòng khí thế kia lấn lướt tới.
Chỉ có Phong Vân nội tâm không hề rung động, thậm chí còn có cảm giác muốn cười, bởi vì hắn có thể lấy hình chiếu của mười tên này rồi.
Đáng tiếc khoảng cách hiện tại hơi xa, không lấy được hình chiếu. Đành phải tìm cơ hội đến gần bọn họ thôi.
Mười học viên đứng đầu vừa xuất hiện, rất nhiều học viên đều mất đi lòng tin, sắc mặt cực kỳ không tự nhiên.
Đương nhiên, còn có một vài học viên vẫn tỏ ra hưng phấn. Ví dụ như vị song tinh kiếm kia, chiến ý bừng bừng.
. . .
Không lâu sau, một thầy giáo đã bước ra tuyên bố khảo hạch bắt đầu.
Vòng thứ nhất rất đơn giản, chia năm ngàn học viên lên năm mươi sân đấu, trên mỗi một sân đấu đều có một trăm học viên, tiến hành hỗn chiến. Hai người cuối cùng lưu lại, tiến vào Cường bảng. Còn những người xếp ngoài Cường bảng, đến lúc đó sẽ có khảo hạch khác.
Quy tắc này đơn giản, thô bạo, nhưng cũng là phương pháp có hiệu quả cao nhất, cường giả chân chính sẽ không để ý điều này.
Sau đó, năm ngàn học viên liền bắt đầu rút thăm số hiệu sân đấu.
"Ta chính là sân đấu thứ bảy." Bạch Thiên Trần nhìn dãy số hiệu của mình.
"Ta ở sân số sáu." Mao Vân Tuyết nói.
"Ha ha, ta với các ngươi không cùng một sân rồi, số ba này."
Dương Thiên phất phất tấm thẻ ghi dãy số hiệu trong tay.
"Ấy, Vân ca, ngươi trong tay và Cường ca ở trong tay một sân đấu này." Đúng lúc này, Bạch Thiên Trần nhìn thấy tấm thẻ số hiệu trong tay Phong Vân và Lâm Cường đều viết chữ số năm, không khỏi kêu lên.
"Đúng thật này."
"Tiếc quá đi mất, làm sao lại đối đầu với nhau rồi!"
Dương Thiên và Mao Vân Tuyết đều rên rỉ, so với người trong cuộc lại càng thêm bất đắc dĩ.
"Ta sẽ không nương tay đâu." Lâm Cường nghiêm túc nhìn Phong Vân.
Phong Vân gật gật đầu, không nói gì.
Rất nhanh, tất cả các học viên đều rút được thẻ ghi số hiệu.
"Hiện tại, ta tuyên bố khảo hạch chính thức bắt đầu!"
Lời nói vừa ngưng lại, sân luyện võ lập tức sôi trào, âm thanh vọt thẳng đến chân trời.
Từng học viên leo lên sân, bắt đầu tỷ thí.
Sau đó, Phong Vân cùng Lâm Cường cũng leo lên sân đấu thứ năm.
. . .
Trên sân đấu số năm.
Khi Phong Vân lên sân, liền có một giọng nói lạnh nhạt truyền đến.
"Nhìn qua chỗ này của ta cũng không có người nào mạnh mẽ lắm. Thật không thú vị chút nào."
Một thiếu niên tay cầm chiến kiếm đi lên sân, quét mắt qua một lượt xung quanh.
Đám võ giả trên sân lập tức kinh ngạc hô lên, "Chính là người xếp thứ mười chín trên Cường bảng, Trần Xuyên Thắng! Một người trong song tinh kiếm!"
"Đệt! Sao lại gặp phải hắn chứ, xong con ong!"
"Hừ! Song tinh kiếm thì sao chứ, ta đã không phải là ta của một năm trước rồi!"
". . ."
Những võ giả này thái độ không giống nhau, người nghiêm nghị, người sợ hãi, người hưng phấn, người chiến ý bừng bừng. . .
Trên hàng ghế khán giả.
Trần gia chủ nhìn tới đây, liếc mắt qua rồi lại thu hồi, nói với khách khanh trong tộc ngồi bên cạnh:
"Xem ra chỗ Thắng Nhi đã định sẵn thắng bại rồi. Trên sân không có một võ giả cao cấp nào, không đáng lo ngại."
"Thắng thiếu gia năm nay muốn xông lên mười vị trí đầu Cường bảng, những võ giả này đương nhiên không ngăn được hắn." Cái kia khách khanh cười nói.
. . .
"Hi vọng các ngươi có thể tiếp được một kiếm của ta."
Trần Xuyên Thắng lãnh đạm nói xong câu đó, chiến kiếm sau lưng lập tức ra khỏi vỏ. Một vùng kiếm quang chói mắt nháy mắt cuốn tới, lập loè chói mắt như cực quang, bao trùm toàn bộ sân đấu số năm.
"A!" "A!" "A!" . . .
Từng tiếng hét kinh hãi truyền ra. Một giây sau, đám võ giả trên sân đấu số năm đều bay ngược ra ngoài. Vậy mà thật sự ngay cả một kiếm cũng không đỡ được!
"Không hổ là người xếp thứ mười chín Cường bảng, chênh lệch quá lớn!"
Khóe miệng Lâm Cường tràn ra một tia máu. Một kiếm vừa rồi, quả thật khiến hắn ngạt thở, mặc dù đã sử dụng toàn lực, cũng không thể cản nổi, trực tiếp bị đánh bay.
"Trên sân đấu, trừ Trần Xuyên Thắng hẳn đã không còn ai nữa rồi."
Hắn thầm nghĩ trong lòng. Dù sao thì một kiếm vừa rồi khủng bố đến như vậy, hắn không cho rằng còn có ai có thể trụ vững lại ở trên đó nữa. Cho dù là vị học đệ Phong Vân kia cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, khi Lâm Cường vô ý thức ngước mắt nhìn lên, lại bỗng trợn to mắt. Bởi vì Phong Vân, lúc này vẫn như trước vững vàng đứng trên sân đấu.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất