Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 55: Không cần rút kiếm!

Chương 55: Không cần rút kiếm!
Trần Xuyên Thắng nhìn Phong Vân, người duy nhất còn lại trên đài, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười mỉm, có chút ngoài ý muốn mà nói.
"Đến đây, rút kiếm đi! Để ta thử nhìn kiếm của ngươi. Nhìn xem có thể gây cho ta chút xíu hứng thú nào hay không."
Hắn dùng ánh mắt như tiền bối đối đãi hậu bối mà nhìn chằm chằm Phong Vân, giọng điệu tùy ý không gì sánh được.
Phong Vân lắc đầu, "Không cần rút kiếm."
Trần Xuyên Thắng sầm mặt xuống. Lời này ý là quyết đấu với hắn không cần thiết phải rút kiếm! Một tên học viên nho nhỏ, vậy mà dám lớn lối như thế!
"Cuồng vọng!"
Trên người hắn bộc phát ra khí thế của võ giả cao cấp, chiến kiếm trong tay, kiếm khí ngút trời, cuồn cuộn khuấy đảo không khí bốn phía vang lên từng tiếng rít gào.
"Thật mạnh!"
Các học viên bị đánh bại rơi khỏi sân đấu chấn động mặt mày. Vừa rồi Trần Xuyên Thắng căn bản không hề sử dụng thực lực chân chính.
Đây chính là sự cường đại của người xếp thứ mười chín trên Cường bảng sao!
Căn bản không phải ở cùng một đẳng cấp với bọn họ!
"Để ta tới dạy cho ngươi biết cái gì gọi là tôn kính học trưởng!"
Trần Xuyên Thắng sử dụng Huyễn Sát Kiếm Pháp, kiếm khí cùng kiếm quang đan chéo lên nhau, giống như một con sói hoang đang phẫn nộ rít gào phóng về phía Phong Vân.
"Mau tránh ra!"
Dưới sân, Lâm Cường hét ầm lên với Phong Vân. Một kích này, không thể ngăn cản trực diện!
Phong Vân không hề động lòng. Ngay khi kiếm quang cùng kiếm khí kia xông tới, hắn trực tiếp vươn tay ra bắt lấy nó.
Răng rắc!
Năm ngón tay dùng sức siết chặt lại. Một giây sau, kiếm quang cùng kiếm khí lại trực tiếp bị bóp nát, hóa thành vô số mảnh vỡ tàn sáng, tán ra bốn phía.
Cái gì!
Một màn này hoàn toàn khiến đám học viên dưới sân kinh ngạc đến ngây người. Lâm Cường thậm chí đã há to miệng, tròng mắt trợn tròn.
"Ngươi. . ."
Trần Xuyên Thắng thay đổi sắc mặt. Tay không bóp nát kiếm khí cùng kiếm quang của hắn, đây là thể loại thân thể gì chứ hả! ?
"Ngươi cũng tiếp một chiêu của ta đi."
Lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Phong Vân cũng truyền tới.
Sau một khắc, thân thể hắn khẽ động, cả người hóa thành một cái bóng mơ hồ, tay phải nắm lại thành quyền, nhất thời một âm thanh chói tai bén nhọn vang lên.
Cảm nhận được luồng khí thế cuồng bạo che trời lấp đất kia, Trần Xuyên Thắng co rụt con ngươi, trên mặt rốt cuộc hiện lên một tia kinh hãi.
Những nơi nắm đấm đi qua, không gian đều nổi lên chấn động rất nhỏ, tiếng nổ tung vỡ vụn chói tai tựa như tiếng sấm rền vang lên bên tai không dứt.
Tốc độ quá nhanh! Trần Xuyên Thắng ngoại trừ đem chiến kiếm ngăn lại trước người, căn bản không kịp làm ra phản ứng gì khác.
Bốp!
Cả hai va chạm, âm thanh kinh khủng vang lên tựa như sấm rền. Chỉ thấy sàn sân đấu số năm vốn được chế tạo bằng hợp kim cũng lõm xuống thành một cái hố to.
Sau đó, một bóng người cũng bay ngược ra từ trong làn sóng khí mờ nhạt, trực tiếp roie xuống ngoài sân đấu, thậm chí còn tạo thành một cái hố to trên mặt đất.
"Khụ khụ. . ."
Trong hố, Trần Xuyên Thắng ho ra máu, dáng vẻ chật vật, ngay cả chiến kiếm trong tay hắn cũng gãy thành hai đoạn.
"Đây, chuyện này. . ."
Nhìn Trần Xuyên Thắng nằm trong hố, khí tức tán loạn, không còn dáng dấp cao cao tại thượng lúc trước, những học viên kia đều ngây người.
Nhất là Lâm Cường. Hắn mở miệng, lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Làn khí chấn động trên sân đấu chậm rãi tản đi, Phong Vân chậm rãi bước ra, trên đồng phục sạch sẽ không có bất cứ nếp nhăn nào. So với Trần Xuyên Thắng chật vật không chịu nổi kia hoàn toàn ở hai dáng vẻ hoàn toàn trái ngược.
"Nhường rồi."
Trên hàng ghế khán giả.
Gia chủ Trần gia vốn cho là đã nắm chắc thắng lợi trong tay thấy một màn như vậy, gương mặt vặn vẹo khó coi cực kì. Hắn vừa mới khẳng định sẽ thắng chắc, kết quả lập tức đã bị hung hăng tát thẳng mặt, còn là loại cực kì vang dội kia nữa.
"Đi tra xem thiếu niên này là ai, từ đâu xuất hiện."
Hắn nói với khách khanh ngồi bên cạnh.
"Đã rõ." Khách khanh gật đầu.
. . .
Chiến đấu trên sân đấu số năm goàn toàn kết thúc, rất nhanh khiến những người khác chú ý.
Dù sao thì cho tới bây giờ, chỉ có những sân đấu có mặt mười người đứng đầu Cường bảng mới chấm dứt nhanh như vậy. Những sân đấu khác vẫn đang hỗn chiến.
"Thiếu niên kia là ai? Mạnh đến vậy, ngay cả Trần Xuyên Thắng xếp thứ thứ mười chín Cường bảng cũng bị hắn đánh bại?"
"Mà còn chỉ dùng một chiêu nữa chứ. Đệt!"
"Ta biết hắn! Hắn là Phong Vân, tân sinh năm nay mới vào trường!"
"Tân sinh mà mạnh như vậy à, khinh khủng quá vậy!"
". . ."
Không riêng gì những học viên kia bị dọa sợ, mà ngay cả những người đang ngồi xem khảo hạch cũng đều nhao nhao nhìn qua.
Trong đó có cả Lâm gia chủ và vị Đổng sự trưởng Đổng Thiên Hoa của công ty Thiên Đao kia nữa.
"Ta nói mà, anh bạn nhỏ Phong Vân này nhất định sẽ nổi bật trong khảo hạch lần này. Nhìn đi, vừa ra tay đã khiến người ta kinh sợ."
Lâm gia chủ cảm khái nói.
Bên kia, Đổng Thiên Hoa cũng nói lời tương tự.
Ban lãnh đạo trường.
Thầy tổng phụ trách Nghiêm Xuân Thu ngồi ngay ngắn ở bên trên, ánh mắt nhìn thấy một màn này, lông mày nhíu lại, nhìn về phía Lý Phong ở bên cạnh nói:
"Đây là tân sinh Phong Vân mà ngươi nói kia à?"
"Đúng vậy." Lý Phong cung kính đáp.
"Không tệ đâu." Nghiêm Xuân Thu gật gật đầu, nhìn Phong Vân đang đứng trên sân đấu, trong mắt lướt qua một tia sáng sắc bén.
Ở tuổi này đã tu luyện công pháp luyện thể đến cấp bậc này, ngay cả hắn cũng phải ghé mắt nhìn.
Hiển nhiên, hắn thông qua chiêu thức Phong Vân sử dụng trước đó nhìn ra được một chút gì đó.
. . .
"Đệ đệ!"
Lúc nghỉ ngơi giữa trận, Trần Xuyên Danh đi đến phòng điều trị, nhìn thấy Trần Xuyên Thắng toàn thân quấn đầy băng gạc trắng, cả giận hô lên.
"Yên tâm đi, ta sẽ báo thù cho đệ."
"Ca, nhớ cẩn thận một chút. Tên kia rất tà môn." Trần Xuyên Thắng nhớ tới một quyền kia của Phong Vân, trong lòng hiện tại vẫn còn sợ hãi, tựa như hắn đối mặt không phải là một người, mà là một con hung thú thời tiền sử.
"Không có việc gì, chỉ là một kẻ mãng phu mà thôi."
Trần Xuyên Danh không thèm để ý chút nào. Trong lòng hắn, chỉ có những học viên đứng vào mười vị trí đầu trên Cường bảng kia mới chân chính là đối thủ của hắn.
Phong Vân, chỉ là một chướng ngại vật nho nhỏ thuận đường giải quyết mà thôi.
Thấy ca ca tự tin như vậy, Trần Xuyên Thắng cũng không tiện nói thêm gì.
. . .
"Mấy tên đứng trong top 10 Cường bảng thật khó tiếp cận..."
Phong Vân lợi dụng thời gian nghỉ ngơi, lấy hình chiếu của không ít học viên đứng trong top 100 của Cường bảng. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, những học viên này ít nhất cũng có đến một nửa là võ giả thuộc tính. Chỉ có điều thuộc tính của bọn hắn đều trùng với Phong Vân, lại đều là cấp thấp.
Mà khi Phong Vân nghĩ muốn tìm mấy người trong mười vị trí đầu Cường bảng, lại phát hiện mỗi một người bọn họ đều bị người của các thế lực vây kín, khiến hắn nghĩ muốn tiếp cận cũng không được.
Điều này cũng rất bình thường. Có thể trở thành cường giả đứng vào mười vị trí đầu Cường bảng, thế lực sau lưng cũng không đơn giản, đều là những thế lực lớn hàng đầu của cứ địa Tinh Diệu này.
"Xem ra chỉ có thể thừa dịp bọn họ chiến đấu rồi đi tới gần sân đấu thôi. . ."
Phong Vân thầm lẩm bẩm.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Rất nhanh, vòng khảo hạch thứ hai đã bắt đầu.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất