Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 99: Ngươi là quái vật à!

Chương 99: Ngươi là quái vật à!
Phong Vân đứng chặn trước mặt Kim Bối Đường Lang * , sáu thành kiếm ý sau lưng đồng loạt phát động, phóng ra uy lực cực lớn, dường như có khí thế che trời lật đất.
Kiếm ý nhanh chóng dung nhập vào trong Kim Ngân Kiếm. Nguyên lực hệ Kim cực kì tinh thuần trong cơ thể hắn kia cũng hòa chung thành một thể.
Nguyên lực của các hệ khác không thuần túy, lợi hại bằng nguyên lực hệ Kim. Nếu như cũng để chúng gia nhập vào, có lẽ có thể tăng số lượng, nhưng đồng thời cũng trung hòa mất sự sắc bén của nguyên lực hệ Kim.
Nói một cách đơn giản chính là, một cái am hiểu quần công, một cái thích hợp đơn đấu.
"Chém!"
Tay phải cầm chặt Kim Ngân Kiếm, Phong Vân một kiếm khe khẽ chém một cái ra.
Xoẹt!
Kiếm quang chưa đến, kiếm áp mênh mông cuồn cuộn đã rít gào lao ra. Trong hư vô tựa như có một thanh Thần Kiếm xẻ núi cắt sông hạ xuống, làm cho người khác chỉ liếc mắt nhìn đã run rẩy cả da đầu, nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm cũng bị đẩy ra.
"Xì. . ."
Kim Bối Đường Lang cảm nhận được nguy hiểm. Ban đầu nó đã bị thương, hiện giờ lại đối mặt với một kiếm như vậy, cho dù là tính tình hung hăng giống như nó cũng không dám cứng rắn đối kháng, chỉ có thể điên cuồng bỏ chạy sang một bên, dự định tránh né một kích này.
Nhưng mà tốc độ của nó nhanh hơn nữa cũng không thể vượt qua tốc độ kiếm quang được!
Vèo!
Giữa không trung xuất hiện một vệt kiếm quang kim sắc dài chừng trăm thước, trực tiếp lướt qua cơ thể Kim Bối Đường Lang vẫn còn đang chạy trốn. Sau đó một dòng máu bắn ra, Kim Bối Đường Lang bị chém thành hai nửa.
Kiếm quang không tan đi, thuận thế chém mạnh xuống cả vùng đất phía dưới. Nguyên lực hệ Kim cùng kiếm ý tiết ra ngoài cắt thành vô số vệt kiếm sắc bén trên mặt đất.
Lực lượng đáng sợ, mỗi một tia đều có thể làm người khác run rẩy.
Mấy người Lý Tuân thấy một màn như vậy, cảm giác trái tim cũng muốn ngừng đập. Cho dù đứng cách một đoạn khá xa, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của một kiếm này của Phong Vân.
Lúc này, mặt đất phía dưới ầm ầm nứt ra, là do không chịu đựng nổi lực lượng trong một kiếm này của Phong Vân, trực tiếp bị chém thành hai nửa.
Ực ực!
Mấy người Lý Tuân nuốt nước miếng, nhìn mảnh đất phía dưới bị chém làm đôi, nội tâm sợ hãi muốn chết.
Kiếm này nếu như chém lên người bọn họ chắc mười cái thân thể cũng không ngăn được mà...
"Sáu thành kiếm ý, Kim Hệ thuộc tính thiên phú. . ."
Đới Thiên Ân thầm nói trong lòng. Là một kiếm khách đã nắm giữ kiếm ý, hắn có thể nhìn ra được từ một kiếm này rất nhiều thứ.
Cũng chính vì hắn đã nhìn ra, mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Phong Vân.
"Lần trước ta còn không biết tự lượng sức mình muốn cùng hắn so đấu kiếm ý, may mắn hắn không thực sự nghiêm túc." Vẻ mặt Đới Thiên Ân rất phức tạp.
Xoạt!
Phong Vân thu kiếm vào vỏ. Hắn rất hài lòng với hiệu quả của một kiếm này. Sáu thành kiếm ý cộng thêm nguyên lực thuộc tính Kim tinh thuần, quả nhiên phong mang sắc bén không thể cản.
Có điều cũng là do Kim Bối Đường Lang bị thương. Nếu không muốn chém giết đối phương vẫn còn hơi khó.
"Phong tiểu huynh đệ, lúc trước là chúng ta ánh mắt vụng về. Ngươi căn bản cũng giống với quái vật đệ nhất căn cứ của chúng ta kia."
Nhìn Phong Vân đang đi tới, rung động trên mặt mấy người Lý Tuân còn chưa tản đi, chỉ đành cười khổ nói.
Sáu thành kiếm ý, này nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết bọn họ cũng không tin!
Bên trong căn cứ bọn hắn, người lĩnh ngộ kiếm ý cao nhất chính là Đới Thiên Ân, trừ hắn ra không còn ai khác.
Nhưng hiện tại, trên người Phong Vân lại xuất hiện sáu thành kiếm ý, suýt chút nữa hù chết bọn họ.
Phong Vân nhẹ nhàng cười cười, không nói tiếp, bày ra dáng vẻ phong đạm vân khinh, tựa như cao nhân khó gần, nhưng kỳ thật chỉ là do hắn không biết nên nói cái gì mà thôi.
Sau đó, mấy người bọn họ liền đi tới khu vực trung ương.
Lý Tuân hái Cửu Diệp Linh Chi xuống, cẩn thận từng li từng tí đặt vào trong hộp ngọc đã chuẩn bị sẵn, cất đi.
Phong Vân lấy đi phần rễ gốc Linh Chi đó.
Đối với chuyện này, mấy người Đới Thiên Ân cũng không nói gì. Dù sao cuối cùng nếu không có một kiếm kia của Phong Vân thì gốc Linh Chi này đã bị phá hỏng rồi.
Hơn nữa rễ cây này bọn họ lấy cũng không để làm gì, không bằng nhường cho Phong Vân.
Rễ cây khác với Diệp Linh Chi toàn thân xanh biếc. Rễ này có màu đỏ như lửa, còn tản ra cảm giác ấm nóng.
Phong Vân nhẹ nhàng chạm vào liền có thể cảm nhận được nhiệt lực hùng hậu ẩn chứa bên trong khiến ánh mắt hắn sáng lên. Dùng rễ cây này và cả Khống Huyết thiên phú trung cấp của hắn cũng đủ để tăng cường khí huyết đạt tới cực hạn.
"Phong tiểu huynh đệ, như vậy chúng ta đành từ biệt ở đây thôi. Sau này nếu có thời gian có thể đi tới cứ địa Nam Giang tìm chúng ta."
Đã có được Cửu Diệp Linh Chi, mấy người Đới Thiên Ân không ở lại nữa, lập tức chuẩn bị rời khỏi nơi này, lên đường quay về cứ địa.
Phong Vân gật đầu, "Sau này còn gặp lại."
Mấy người Đới Thiên Ân rất nhanh liền rời đi. Đới Thanh Mộng lại rất không muốn đi, nhìn tiểu bạch hổ nằm sấp trên bờ vai Phong Vân, hai mắt dưng dưng.
"Phong Vân, ngươi về sau nhất định phải tới cứ địa Nam Giang tìm ta đó." Đới Thanh Mộng đã đi thật xa vẫn vừa vẫy tay vừa hô lớn.
Không biết còn tưởng rằng là sinh ly tử biệt nữa chứ! Kỳ thật nàng chỉ là muốn nhìn tiểu bạch hổ mà thôi.
"Ngươi cái đồ tham ăn này!" Lúc này, Phong Vân đưa tầm mắt nhìn qua, phát hiện tiểu bạch hổ đang ôm lấy một miếng điểm tâm ngọt hùng hục ăn, không khỏi cạn lời.
"Ra ngoài cũng gần một tháng rồi. . ."
Lần này đi xa, chủ yếu là vì đu tìm mạch khoáng nguyên lực, tăng cường nguyên lực trong cơ thể mình đạt tới trạng thái cực hạn.
Hiện giờ, mục tiêu này cũng đã hoàn thành, hơn nữa còn là vượt mức hoàn thành. Không chỉ kiếm ý đạt tới sáu thành, còn có được rễ cây Cửu Diệp Linh Chi nữa.
"Trước hết cứ tìm một chỗ luyện hóa rễ cây này đã."
Phong Vân cũng không vội vã trở về. Cách thời gian đi tới Võ Đạo Điện của cứ địa Giang Hải báo danh còn đến hai ba tháng nữa, thoải mái đuổi tới kịp.
Sau đó.
Hắn tìm một hốc cây bí mật, rửa sạch rễ cây xong lập tức trực tiếp nuốt xuống.
Rầm!
Khi rễ này hoàn toàn hòa tan, một luồng lực lượng chí dương chí nhiệt đã tích trữ chín mươi năm cũng ầm ầm bộc phát ra.
Phong Vân cảm giác trong cơ thể mình như thể đang có một vũ trụ nhỏ đang bùng nổ, lực lượng mênh mông vô cùng thoáng cái đã phân tán ra bốn phía.
Toàn thân hắn lập tức đỏ bừng lên giống như con tôm vừa được nấu chín.
Đây là hiện tượng xảy ra khi khí huyết trong nháy mắt tăng trưởng quá nhiều.
Phong Vân lập tức thúc dục Khống Huyết thiên phú, nỗ lực khống chế mỗi một luồng huyết dịch trong toàn thân. Không ngừng chấn động, va chạm lẫn nhau khiến chúng nó ngay ngắn trật tự lại, không còn chạy loạn trong thân thể.
Đây cũng là nguyên nhân mà những võ giả kia không dám tùy tiện ăn linh vật liên quan đến việc gia tăng khí huyết. Bọn họ không có Khống Huyết thiên phú, không thể nào khống chế một cách hoàn mỹ mỗi một luồng khí huyết như vậy được.
Một khi khí huyết bạo động sẽ rất dễ dàng làm tổn thương tới căn cơ, cái được không bù đắp nổi cái mất.
Chỉ có điều chuyện cỏn con này đối với Phong Vân cũng không phải vấn đề lớn gì.
Hắn lẳng lặng ngồi xếp bằng, chăm chút mỗi một luồng khí huyết, khiến bọn nó càng thêm tinh thuần, hoàn mỹ, loại bỏ tạp chất, không ngừng rèn luyện.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.
Một tháng sau.
Phong Vân ngồi trong hốc cây, vẫn như trước khoanh chân ngồi đó, không hề nhúc nhích.
Nhưng chỉ sau một khắc, cả vùng đất đều vang lên âm thanh ùng ục giống như trường giang đại hải dâng lên, trùng trùng điệp điệp, đinh tai nhức óc.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất