Chương 106: Diệp Phong, hôm nay lão phu liều mạng với ngươi!
"Thế thì ra ngoài mua một ít linh khoáng!"
Nhưng ta là Luyện Đan Sư nên không hiểu gì về linh khoáng, chuyện này ngươi nên tìm Sở trưởng lão mới đúng!"
"Vậy thì ra ngoài mua một ít đan dược dùng hàng ngày!"
"Tông chủ, sao ta có cảm giác như ngươi đang muốn ta rời khỏi tông môn nhỉ?"
Nghe thấy vậy, Hạ Thiên Vũ cuối cùng đã nhận ra tin tức quan trọng nào đó, nhìn Lạc Thiên Tuyết hỏi thẳng ra sự ngờ vực của mình.
Ừ...
Nghe thấy câu hỏi của Hạ Thiên Vũ, trong lúc nhất thời Lạc Thiên Tuyết cũng im lặng bởi vì nàng cũng không biết nên giải thích vấn đề này sao cho hợp lý.
"Trời sáng rồi!"
"Nếu ta nhớ không nhầm thì tiểu tử Diệp Phong kia lại sắp phá của!"
"Tông chủ, thứ mà hôm nay tiểu tử kia muốn phá phách có liên quan đến ta phải không? Ngươi yên tâm đi, ta chịu được!”
Nói xong, Hạ Thiên Vũ mang vẻ mặt tò mò rời khỏi sân nhỏ, bay thẳng đến nơi ở của Diệp Phong, trái lại hắn muốn nhìn xem thứ đồ mà Diệp Phong phá phách hôm nay rốt cuộc là cái gì mà có thể khiến tông chủ không ngừng khuyên hắn rời khỏi tông môn.
"Quan trọng là ngươi thật sự không chịu nổi!"
Nhìn thấy Hạ Thiên Vũ rời đi, Lạc Thiên Tuyết cũng nở một nụ cười gượng đầy lo lắng.
Thiên cấp lo đỉnh, có sức hấp dẫn trí mạng đối với bất kỳ Luyện Đan Sư nào ở Huyền Thiên đại lục!
Một bên khác!
Lúc này Diệp Phong đang cầm một cái cuốc có xen lẫn Kim Tàm Tinh Diệu Thạch đào hố đất ở trong sân.
"Dừng tay!"
Cùng với việc Hạ Thiên Vũ hét lớn một tiếng, động tác trên tay Diệp Phong cũng dừng lại.
"Diệp Phong, loại việc tốn thể lực thế này đâu phải để người trẻ tuổi như ngươi làm, giao cho lão phu đi!"
Hạ Thiên Vũ chạy vào trong sân, nói xong thì một tay giành lấy cái cuốc trong tay Diệp Phong, lập tức tiến vào chế độ làm việc!
"Việc này..."
Nhìn thấy Hạ Thiên Vũ hì hục, ra sức đào hố, vẻ mặt của Diệp Phong cũng hơi lúng túng, bất kỳ trưởng lão nào trong tông môn đến cũng được nhưng người hắn không muốn nhìn thấy nhất là Hạ Thiên Vũ, hắn sợ lát nữa người kia không chịu được sẽ điên mất!
"Diệp Phong, ngươi đào hố làm gì thế?”
Sau khi đào xong, Hạ Thiên Vũ mồ hôi chảy đầm đìa nhìn hố đất đã sâu gần hai mét, lúc này mới dò hỏi Diệp Phong.
"Hạ trưởng lão, sao ngươi không sử dụng linh lực?"
Không trả lời vấn đề của Hạ Thiên Vũ, thay vào đó Diệp Phong lại hỏi một vấn đề khác.
"Dùng linh lực đào hố thì còn được gọi là việc tốn sức sao?"
"Nhân tiện ta cũng rèn luyện thân thể."
Hạ Thiên Vũ cười giải thích, sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, ngươi đào hố làm gì thế?"
"Hạ trưởng lão, ngươi lên đây trước đã!"
Diệp Phong cảm thấy cũng đủ độ sâu rồi. Sau khi Hạ Thiên Vũ nhảy từ trong hố đất ra, Diệp Phong tiện tay lấy một cái Thiên cấp lô đỉnh từ trong không gian của hệ thống ra, ném vào trong hố.
"Chuyện này là..."
Hạ Thiên Vũ lập tức cúi người xuống, nhoài về phía trước cẩn thận xem xét cái lô đỉnh. Sau khi hắn phát hiện ra đây là một thiên cấp lô đỉnh, ngẩng đầu nhìn Diệp Phong với ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Thiên cấp lô đỉnh, khắp Huyền Thiên đại lục này cũng không tìm ra nổi năm cái!
Giờ khắc này cuối cùng Hạ Thiên Vũ cũng hiểu được tại sao Lạc Thiên Tuyết lại muốn hôm nay hắn rời khỏi tông môn, nếu phá vỡ thứ này thì thật sự chưa chắc hắn đã chống đỡ được!
"Diệp Phong, ngươi, ngươi định làm gì cái lô đỉnh này?"
Hoảng rồi!
Lúc này Hạ Thiên Vũ thật sự hoảng rồi, dù sao trong tông môn ai cũng biết cái thói quen phá của khùng điên của Diệp Phong!
"Thật ra cái hố này là nhà xí!"
"Ta dự định dùng lô đỉnh này làm thùng chứa!"
Lúc này Diệp Phong cũng đắc ý giải thích, nhìn ra khắp Huyền Thiên đại lục này ai ngang tàn được đến mức dùng Thiên cấp lô đỉnh làm thùng chứa không!
"Diệp Phong!"
"Hôm nay lão phu liều mạng với ngươi!"
Lúc Hạ Thiên Vũ sắp bùng nổ thì Lạc Thiên Tuyết một thân như tuyết, từ trên trời giáng xuống, thẳng tay kéo chặt Hạ Thiên Vũ đang điên cuồng xông lên lại, đồng thời vội vàng kêu lên: "Hạ trưởng lão, không thể đâu Hạ trưởng lão, dẫu sao hắn cũng là đại đệ tử thân truyền của ta đấy!"
"Tông chủ, ngươi mau buông ta ra, ngươi xem ta có đánh chết tên phá của này không!"
Diệp Phong ở bên cạnh đã quá quen với cảnh này rồi, vẻ mặt cạn lời mà lẩm bẩm: "Hai người các ngươi đang lặp lại tình tiết vở kịch cho ta à?"
"Sư tôn, Hạ trưởng lão, không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước đây!"
"Hiện tại chỉ còn lại nhà tranh thôi, lát nữa ta bảo Vô Phong sư đệ đến làm. Các ngươi đừng động đến nhà xí của ta, chỗ này về sau sẽ là nhà xí riêng tư của ta."
Nói xong Diệp Phong cũng không để ý đến phản ứng của hai người mà trực tiếp quay người rời khỏi sân, hắn nghĩ xem dùng chín cái Thiên cấp lô đỉnh còn lại như thế nào.
"Điên rồi, điên rồi!"
"Đến cả Vô Phong sư đệ của ngươi mà ngươi cũng không buông tha, ngươi còn là con người hay không!"
Sau khi Hạ Thiên Vũ và Lạc Thiên Tuyết nghe thấy Diệp Phong định bảo Lãnh Vô Phong đến đây dựng nhà tranh thì phát điên ngay lập tức!
Ngũ Thiên Kiêu không được sao?
Sở Tiêu Tiêu không được sao?
Mấy vị trưởng lão còn lại không được sao?
Phệ Huyết Đường Lang không được sao?
Lại cứ phải là Lãnh Vô Phong, người là Luyện Đan Sư đến, mẹ nó, ngươi đang muốn đuổi cùng giết tận hai tên Luyện Đan Sư ít ỏi của tông môn sao!
"Tông chủ, ngươi xem đi, ngươi xem hắn được ngươi nuông chiều thành cái gì rồi, vừa rồi ngươi không nên ngăn cản ta!"
Hạ Thiên Vũ tức giận đến đỏ bừng mặt, trực tiếp oán trách Lạc Thiên Tuyết.
"Hạ trưởng lão, hôm qua ta đã muốn dạy bảo hắn, đều tại ngươi cứ ngăn cản ta!"
Lúc này Lạc Thiên Tuyết như cười như không, nhìn Hạ Thiên Vũ giải thích.
Hả?
Sau khi nghe thấy thế, Hạ Thiên Vũ cũng sững sờ, nhớ ra vừa rồi Lạc Thiên Tuyết từ trên trời giáng xuống thì đồng tử dần giãn ra, hỏi: "Ngươi vẫn luôn ở đây trông chừng ta?"
"Ta cảm thấy chắc là Hạ trưởng lão không chịu được, chẳng phải đang lo ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"