Chương 114: Kỳ vọng của Diệp Phong, vạn giới đệ nhất yêu cẩu
Nói xong, Lãnh Vô Phong trực tiếp chạy đến đại điện tông môn.
"Mẹ nó, rốt cuộc là ai tiết lộ phong thanh ra ngoài!"
Diệp Phong cũng bối rối, chỉ có một lát như vậy mà ngay cả Lãnh Vô Phong cũng biết, miệng của tứ đại trưởng lão rộng như vậy sao?
"Tiểu sư đệ, ngươi trâu!"
"Thánh nữ nổi tiếng là băng sơn nữ thần ở Tinh Cực Tông, cũng chỉ có mình ngươi có thể bắt được nàng!"
Năm thiên kiêu cười nói một phen, sau đó cũng trực tiếp chạy đến đại điện tông môn.
"Miệng của tứ đại trưởng lão đúng là rộng thiệt, một lát nữa ta sẽ dùng Tẩy Tủy Đan nhồi vào trong cái miệng rộng của các ngươi!"
Mặc dù Diệp Phong biết sớm muộn gì thì chuyện này cũng sẽ bị tất cả mọi người biết nhưng mà hắn không ngờ được là lại nhanh như vậy!
"Gia gia, ngươi mau thả ta ra!"
"Diệp Phong, rốt cuộc ngươi đã làm gì Thiên Tuyết tỷ của ta!"
Nhưng mà khi Diệp Phong đi vào chỗ Sở Tiêu Tiêu ở thì tình huống đột nhiên thay đổi, nhìn Sở Tiêu Tiêu cầm trường kiếm trong tay bị Sở Hồng Sơn giữ chặt lại, Diệp Phong cũng ngáo, ta tìm lão bà, ngươi còn không cho?
Lúc này, Sở Tiêu Tiêu đã vô cùng tức giận, vốn định sau khi gia nhập vào tông môn thì sẽ nhìn chằm chằm Diệp Phong, tìm ra mục đích đối phương tiếp cận lạc thiên tuyết, nhưng nàng không ngờ được là mới gia nhập vào không được mấy ngày, còn chưa kịp phát hiện cái gì thì hắn đã cướp lấy khuê mật của nàng!
Nghĩ đến bên cạnh Diệp Phong có tên điên cụt tay đáng sợ đó, cho dù đã gạo nấu thành cơm hay chưa thì nàng đều phải ngăn cản, bởi vì nàng biết Lạc Thiên Tuyết hoàn toàn không biết chuyện tên cụt tay điên bên cạnh Diệp Phong!
Nếu không phải gia gia cứ ngăn không cho nàng nói chuyện này với Lạc Thiên Tuyết thì nàng đã nói lâu rồi!
"Sở trưởng lão, ngươi dẫn tôn nữ của ngươi đến đại điện tông môn, ta có đồ tốt muốn cho các ngươi."
Nghe nói như thế, Sở Tiêu Tiêu hô lớn: "Ta không cần, cho dù ngươi cho cái gì thì ta cũng sẽ không cần, chắc chắn ta sẽ ngăn cản các ngươi, đừng hòng mua chuộc được ta!"
Diệp Phong cũng không biết rốt cuộc là Sở Tiêu Tiêu bị bệnh gì, cũng không thèm để ý tới, quay người đi đến chỗ Hạ Thiên Vũ.
Một lúc sau, bên trong đại điện tông môn.
Khi mọi người thấy Diệp Phong dẫn tiểu hoàng cẩu đi vào đại điện tông môn, ánh mắt đột nhiên sáng lên, bởi vì bọn họ biết Diệp Phong đối xử với con chó này cực kỳ tốt, nếu lần này hắn đã dẫn chó tới thì chắc chắn thứ mà hắn cho bọn họ tuyệt đối là đồ tốt!
Nhưng mà, giữa đám người, ánh mắt Sở Tiêu Tiêu và Lạc Thiên Tuyết nhìn Diệp Phong lại tràn ngập lửa giận!
"Lão bà, bây giờ ngươi cứ giận đi!"
Diệp Phong cảm thấy hình thức ở chung bây giờ không khác gì là liếc mắt đưa tình, hoàn toàn không có sốt ruột chút nào với chuyện bắt được trái tim Lạc Thiên Tuyết.
Thời điểm nào tốt nhất để lấy được trái tim của một nữ nhân?
Chính là khi nàng cảm thấy bất lực nhất, ngươi đứng ở trước mặt nàng ngăn cản tất cả!
Âm thầm bồi dưỡng tất cả mọi người ở trong tông môn, chỉ chờ khi Lạc Thiên Tuyết phi thăng thượng giới, Diệp Phong sẽ lặng lẽ dẫn tất cả mọi người cùng nhau phi thăng, chờ khi Lạc Thiên Tuyết gặp được nguy cơ thì hắn sẽ dùng tư thế nam chính ra sân khấu một cách rất là bá khí, như vậy còn không phải là sẽ chiếm được hay sao!
Xoẹt!
Diệp Phong đi đến bên cạnh Phệ Huyết Đường Lang, tay chân lanh lẹ xé một miếng quần áo xuống, sau đó trực tiếp trải xuống đất rồi bắt đầu lấy ra từng nắm từng nắm Tẩy Tủy Đan đen thui.
"Ta mới mới thay quần áo!"
"Chủ nhân, ngươi đủ rồi, có thể thay yêu …”
Trong lòng muốn Diệp Phong đổi yêu thú khác xé quần áo, chợt nhận ra được nơi này chỉ có một Đại yêu là hắn, nghĩ đến đây, Phệ Huyết Đường Lang muốn điên!
"Tất cả đều là Tẩy Tủy Đan!"
"Dược hiệu của Tẩy Tủy Đan mạnh hơn Thanh Huyền Đan nhiều, cho dù là cửu vân cửu phẩm Thanh Huyền Đan cũng không bằng, nhưng mà cần phải phục dụng với một lượng lớn, nó có thể giúp cho các ngươi có được linh thể không có tạp chất chân chính!"
Bành!
Vừa nói xong, Diệp Phong nhìn thấy cẩu tử trừng mắt chó vọt tới đống đan dược, một chiêu vô ảnh cướp đạp con chó bay ra ngoài.
"Con chó ngu này, ngươi nằm yên ở đó cho ta, ngươi là người ăn cuối cùng!"
Diệp Phong nói với con chó đang bò dậy ở xa xa.
Nhìn thấy cảnh này và nghe được lời này, mọi người bỗng nhiên cảm thấy mình sống lại, cuộc sống người không bằng chó có kết thúc hay chưa thì không biết nhưng mà hôm nay tuyệt đối người đã hơn chó!
"Thiên Tuyết tỷ, chúng ta không thể ăn, chúng ta tuyệt đối không thể..."
Lạc Thiên Tuyết ngắt lời Sở Tiêu Tiêu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta muốn mạnh lên, thứ mà hắn lấy ra, ta không thể nào từ chối được!"
"Được, ta cũng muốn xem xem những đan dược mà ngươi nói này có mạnh mẽ như vậy thật hay không!"
Cắn răng, Sở Tiêu Tiêu cũng gia nhập vào đại đội ngũ.
Nhìn mọi người ngồi dưới đất ăn từng nắm từng nắm Tẩy Tủy Đan, Diệp Phong cũng ngồi xuống đất không ngừng bổ sung Tẩy Tủy Đan đã bị ăn hết.
Hai mười phút sau.
Ọe! Ọe! Ọe!
Tất cả mọi người chia ra đứng ở các ngõ ngách vịnh vách tường nôn khan, thứ nhất là vì mọi người ăn quá nhiều, thứ hai là vì cái Tẩy Tủy Đan này có hương vị cực kỳ kém, không phải là hơi kém giống như là hệ thống nói!
"Có khó ăn như vậy sao?"
Diệp Phong nhìn mọi người nôn khan, ném một viên cho tiểu hoàng cẩu đã đời chờ đã lâu.
Nôn!
Nhưng mà khi Diệp Phong ném viên Tẩy Tủy Đan thứ hai vào miệng tiểu hoàng cẩu, tiểu hoàng cẩu trực tiếp phun ra.
"Con chó ngu này, còn chê!"
Nhìn Tẩy Tủy Đan bị tiểu hoàng cẩu phun ra, Diệp Phong nắm chặt hai nắm đấm, dạy cẩu tử làm cho!
"Cẩu tử, ngươi cũng có hôm nay!"
"Diệp Phong quá nuông chiều con chó này, lẽ ra nên đánh nó từ lâu rồi!"
"Nhìn con chó này bị đánh, tâm tình của ta thật là tốt!"
Khi mọi người nhìn thấy con chó bị Diệp Phong đánh đập tàn bạo, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thì tất cả đều nở một nụ cười.
Mười phút sau!
"Ăn!"
Diệp Phong lấy một đống Tẩy Tủy Đan ra để ở trước mặt cẩu tử, trực tiếp ra lệnh.