Chương 121: Ba người của Hắc Ma giáo mổ bụng tự sát rồi?
"Mấy tên kia vẫn luôn nói thực lực của Diệp Phong cực kỳ siêu phàm, cuối cùng hôm nay cũng được mở mang tầm mắt."
Sở Hồng Sơn cực kỳ tò mò về thực lực của bản thân Diệp Phong nhưng khổ nỗi không có cơ hội được nhìn.
Không đúng!
Ngươi xuống để giết Yêu thú hay giết ba tên đệ tử của Hắc Ma giáo thế?
Rất nhanh sau đó Sở Hồng Sơn đã ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
"Chết tiệt, đúng là xui tận mạng, không ngờ vừa bước ra từ Thiên Đạo chiến trường đã gặp phải năm con Yêu thú cường đại này!"
"Liều chết chiến đấu một trận, mọi người đừng trốn, còn con át chủ bài nào dưới đáy hòm thì lật ra đi nếu không hôm nay chúng đều phải chết ở chỗ này!"
Dẫn đầu là một thanh niên đang hét lên với hai đồng bạn đứng bên cạnh dưới sự công kích của Yêu thú.
Mà hai người còn lại nghe thế lập tức điên tiết lên!
"Hạ Hải, mẹ nó, ngươi có biết xấu hổ không!"
"Tất cả mọi thứ lấy được trong Thiên Đạo chiến trường lần này đều ở trên người ngươi, hai con át chủ bài dưới đáy hòm của chúng ta đã dùng hết trong Thiên Đạo chiến trường từ lâu rồi, trái lại ngươi chưa từng dùng đến bất kỳ át chủ bài bảo toàn sinh mệnh nào!"
"Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi muốn hại chết hai người chúng ta thì cho dù chết chúng ta cũng kéo theo ngươi làm đệm lưng, mẹ nó, ngươi đừng hòng mong còn sống mà rời đi!"
Nói xong, hai người liếc nhìn nhau, vừa ngăn cản sự tấn công điên cuồng của ba con Yêu thú, vừa nhanh chóng tiến đến gần Hạ Hải!
"Hai tên khốn kiếp này, lại còn dám uy hiếp ta, đợi quay về Hắc Ma giáo xem ta đối phó với các ngươi thế nào!"
Nhìn thấy hai người đang đến gần, trong mắt Hạ Hải cũng lóe lên nét tàn nhẫn.
"Ba vị đạo hữu mau rút lui đi, năm con Yêu thú này cứ giao lại cho ta!"
Đúng lúc này, một tiếng nói cực kỳ phách lối bỗng nhiên từ trên cao vọng xuống.
Mà nghe thấy tiếng quát này, Sở Hồng Sơn trên không trung cũng lảo đảo một cái, mẹ nó, đó là đệ tử của Hắc Ma giáo mà. Diệp Phong, ngươi cứu lầm người rồi!
Khi Diệp Phong từ trên trời giáng xuống, ba người và năm con Yêu thú cùng lùi về sau mấy mét.
Toi rồi!
Lúc này năm con Băng Huyền Hổ tập trung hết vào Diệp Phong, bọn chúng cảm giác được sự nguy hiểm mãnh liệt từ trên người Diệp Phong.
"Tốc chiến tốc thắng!"
"Thiện Ác Phật Đà!"
Ầm!
Không gian bị xé rách!
Một hư ảnh pho tượng Phật Đà cao mấy chục trượng ngưng tụ trong không gian vỡ vụ!
Hai lòng bàn tay Phật Đà chắp vào nhau, một nửa người Phật Đà có Phật quang chiếu rọi khắp nơi, trên mặt mang vẻ từ bi, nửa người Phật Đà còn lại có tà khí màu đen tùy tiện tràn ra, vẻ mặt dữ tợn!
Thiên và ác, âm và dương, nhân và quả, sinh và tử...
"Thần thông Thiện Ác Vô Thị Thiên Đạo Pháp Tắc!"
Lúc này Sở Hồng Sơn trên không trung đã kinh hãi đến mức đồng tử trợn tròn, một lúc lâu vẫn không thốt nên lời!
"Đúng là một vô thượng thần thông khủng khiếp!"
Lúc này ba người nhóm Hạ Hải cũng bị thần thông mà Diệp Phong thi triển làm cho choáng váng!
Thần thông, đây chính là sức mạnh mà bất kỳ tu sĩ nào cũng tha thiết mơ ước!
Không Thượng giới, không thần thông!
Nếu như không thể phi thăng lên Thượng giới thì trừ khi dựa vào cơ duyên tự mình nghịch thiên có được một môn thần thông ở Thiên Đạo chiến trường chứ không cả đời này cũng không thể có được thần thông.
Sau khi hết khiếp sợ, ba người nhìn Diệp Phong với ánh mắt tràn đầy hâm mộ, nếu bản thân có được vô thượng thần thông khủng bố thế này thì chắc chắn sẽ bay một cái lên tận trời trong Hắc Ma giáo.
Trợn mắt!
Đúng lúc này, nửa mặt Phật Đà tràn ngập tà khí đột nhiên mở mắt.
Tội ác trỗi dậy trong lòng!
Khi trên người của năm con Băng Huyền Hổ dần dần tràn ra khí tà ác, chúng như thể đã mất đi thần trí, bắt đầu tung ra những đợt tấn công chí mạng vào đồng bọn bên cạnh mình!
Ngắn ngủi chưa đến một phút đồng hồ, khắp người năm con Băng Huyền Hổ đầy miệng viết thương, chúng không còn hơi thở ngã trên mặt đất.
"Mẹ nó, mạnh quá!"
Khi thấy cảnh tượng này, Diệp Phong cũng há to miệng kinh ngạc!
Chẳng trách lúc trước khi có được thần thông Thiên Ác Phật Đà, hệ thống không giới thiệu quá nhiều, đúng là kinh khủng!
Mạnh mẽ khống chế thiện ác trong lòng sinh linh!
Đây là hiểu biết sơ bộ của Diệp Phong về Thiện Ác Phật Đà!
"Hạ Hải, chúng ta mau đi thôi, mẹ nó, tiểu tử này kinh khủng quá!"
Lúc này, người tranh cãi với Hạ Hải trước đó cũng hơi thấy bất an mà nói.
"Thử Thiện Phật Đà thì sao nhỉ?"
Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp quay người nhìn ba người của Hắc Ma giáo ở đối diện, dù sao khi thu hồi thần thông lại ba người cũng sẽ khôi phục. Cộng thêm là sức mạnh Thiện Phật Đà, Diệp Phong cảm thấy có lẽ sẽ không ảnh hưởng gì đến ba người đâu.
Với cái xoay người của Diệp Phong, Thiện Ác Phật Đà cao mấy chục trượng cũng theo đó hướng mặt về phía ba người Hắc Ma giáo!
Ừng ực!
Ngửa đầu nhìn hư ảnh Thiện Ác Phật Đà xoay người, ba người mang vẻ mặt hoảng sợ nuốt nước miếng một cái, sợ rằng Ác Phật Đà kia sẽ mở mắt một lần nữa.
Bởi vì Diệp Phong đứng ở giữa bọn họ và Yêu tú theo thế tam giác cho nên bọn họ nhìn rất rõ tình huống vừa rồi của Ác Phật Đà.
Trợn mắt!
Lúc này nửa mặt Phật Đà tản ra Phật quang màu vàng kim chậm rãi mở mắt ra.
Theo đó trên người ba người cũng dần dần tràn ngập Phật quang màu vàng kim, vẻ mặt của ba người dần dần biến thành bình tĩnh dị thường, thậm chí trên gương mặt còn toát lên ý cười như thể được giải thoát.
"Ta vốn hướng thiện!"
"Nhưng cả đời này của ta nghiệp chướng nặng nề!"
Phụt! Phụt! Phụt!
Nhìn thấy ba người cầm trường kiếm trong tay mổ bụng tự sát, Diệp Phong choáng váng!
Mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Chẳng phải ta đã vận dụng Thiện Phật Đà để khơi dậy thiện niệm trong lòng các ngươi rồi sao?
Nhưng các ngươi thẳng tay mổ bung tự sát là chuyện quỷ gì thế?
Chết lặng!
Diệp Phong hoàn toàn chết lặng, điều này khác so với tưởng tượng của hắn!
"Diệp Phong, ngươi, ngươi thu hồi thần thông trước đi, ta nhìn Thiện Ác Phật Đà này là thấy hơi hoảng!"