Ta Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu

Chương 127: Sở trưởng lão yên tâm tuyệt đối sẽ không lau súng cướp cò

Chương 127: Sở trưởng lão yên tâm tuyệt đối sẽ không lau súng cướp cò


Lá bùa thứ ba Thiên Đạo lôi kiếp!
Lá bùa thứ tư Thiên Đạo lôi kiếp!
Sau khi Diệp Phong ném ra khoảng một trăm lá bùa Thiên Đạo lôi kiếp, nhìn trên không trung chằng chịt hàng trăm tầng mây Thiên Đạo lôi kiếp, Sở Hồng Sơn Thần nằm trên giường linh thạch, sắc mặt dại ra một lần nữa, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Nằm mơ, đây tuyệt đối lại đang nằm mơ, hơn nữa lần này tuyệt đối là giấc mơ doạ người nhất trong đời lão tử!”
“Đừng ngủ nữa Sở trưởng lão!”
“Hôm nay chúng ta đi ngang!”
Tuy nhiên, sau khi giọng nói hưng phấn của Diệp Phong vang lên, Sở Hồng Sơn thật sự muốn khóc, trăm tầng mây Thiên Đạo lôi kiếp, hơn nữa vẫn là đạo thứ năm Thiên Đạo lôi kiếp, đừng nói hắn, cho dù là cường giả đã khiêng đạo thứ sáu Thiên Đạo lôi kiếp cũng không khiêng được, mẹ nó, lần này thật sự là đi ngang!
“Diệp Phong, trăm tầng mây Thiên Đạo lôi kiếp sẽ không cướp cò bổ vào trên người chúng ta chứ.”
Sau khi Sở Hồng Sơn tiếp tục là người đảm nhiệm việc nâng lên phi hành Linh Khí, tâm trạng hắn luôn cảm thấy bất an, lên tiếng hỏi.
“Sở trưởng lão yên tâm, trăm tầng Thiên Đạo lôi kiếp này đã bị ta không chế trong vòng mười giờ, ta chỉ nó phách vào chỗ nào thì nó sẽ phách chỗ đó, tuyệt đối sẽ không lau súng cướp cò!”
Diệp Phong cũng không ngờ tới đồ vật hôm nay phá của thế nhưng là bùa chú Ngũ Trọng Thiên đạo lôi kiếp, tuy rằng chỉ có một trăm lá bùa, nhưng tuyệt đối có thể nói người kiểm soát được nó đầu tiên!
……
Phốc!
Trong Thiên Cơ Các, đại trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ lẩm bẩm: “Người muốn hủy diệt Hắc Ma Giáo rốt cuộc là thần thánh phương nào, thế nhưng kéo theo trăm tầng mây Thiên Đạo lôi kiếp hoành hành một đường, đó chính là lực lượng của Thiên Đạo, sao hắn có thể khống chế được!”
……
Oanh! Oanh! Oanh!
Gần tối, khi đi ngang qua một ngọn núi hoang vu, với từng đạo tiếng sấm nổ vang liên tục, dãy núi non này đã bị Diệp Phong dùng trăm tầng mây Thiên Đạo lôi kiếp chém thành một cái sơn cốc vô cùng lớn!
Ngày thứ ba, toàn bộ phòng ngự trận lục phẩm được kích hoạt, phi hành Linh Khí cấp ba tiến hành canh phòng nghiêm ngặt!
Ngày thứ tư, dùng một trăm khối linh quặng đứng đầu chế tạo thành phòng ngự Linh Khí, liên tục bị Diệp Phong chôn vùi dưới hố sâu một trăm mét, chờ đợi linh quặng nở hoa kết quả, cuối cùng vẫn là Sở Hồng Sơn đau khổ cầu xin, lúc này mới thành công giữ lại một khối.
Ngày thứ năm, một ngàn viên Tẩy Tủy Đan, Sở Hồng Sơn ở bên cạnh đang trong tình trạng sắp sụp đổ!
“Nếu có bất ngờ xảy ra, giữa trưa hôm nay là có thể đến Hắc Ma Giáo, cũng không biết tên bại gia tử điên cuồng Diệp Phong lại muốn phá của cái gì.”
Sở Hồng Sơn cả đêm chưa ngủ, đưa mắt liếc nhìn sang Diệp Phong đang ngủ say trên giường linh thạch, trình độ phá của của đối phương trong mấy ngày qua khiến hắn muốn phát điên.
Hắc Ma Giáo!
“Thánh Nữ, chúng ta đều đã ăn ngon uống tốt ở Hắc Ma Giáo suốt ba ngày rồi, khi nào mới có thể đi lấy bảo vật bí ẩn, hôm nay đã là ngày thứ sáu, nếu không lấy được bảo vật bí ẩn và rời đi, chúng ta có thể chết ở đây, ta chết thì không sao, nhưng ngươi tuyệt đối không thể chết ở chỗ này!”
Lúc này, Chu Thông lại lần nữa tìm được Dạ Lăng Tuyết, hắn thật sự không hiểu được hành động của Dạ Lăng Tuyết, đã đến Hắc Ma Giáo ba ngày, nhưng lại không nhắc tới bảo vật bí ẩn, cả ngày chỉ ăn nhậu chơi bời!
“Ta đã vận dụng bí thuật của Thiên Huyền thúc giục Khuy Thiên Kính có được hai tin tức, nhưng ta chỉ nói với đại trưởng lão nói một tin.”
“Một tin nhắc nhở khác là, nếu ở Hắc Ma Giáo gặp phải nguy hiểm trước khi lấy được bảo vật bí ẩn, vậy thì chúng ta thực sự sẽ gặp nguy hiểm, chỉ có chờ đến khi nguy hiểm buông xuống Hắc Ma Giáo, khi đó mới là thời cơ tốt nhất để chúng ta lấy về bảo vật bí ẩn.”
Thành thật mà nói, Dạ Lăng Tuyết cũng giật mình với tin tức Khuy Thiên Kính đưa ra, nhưng cho dù nó có sai ở đâu, làm theo những gì Khuy Thiên Kính đưa ra mới là cơ hội duy nhất của bọn họ lần này.
Bên kia!
“Ha ha ha!”
“Tuyệt, thật tuyệt!”
Nhìn Sở Hồng Sơn ném ra từng bó lớn linh thạch thấp phẩm, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Sở Hồng Sơn, Diệp Phong luôn có cảm giác đối phương hình như điên rồi.
“Một trăm triệu linh thạch thấp phẩm, tuy nhiên chỉ mới tương đương với một trăm linh thạch cực phẩm mà thôi!”
“Nếu so với trình độ phá của của Diệp Phong mấy ngày hôm trước, một trăm triệu linh thạch thấp phẩm này chỉ là cái rắm!”
Không có chút nào khoa trương khi nói, hôm nay Diệp Phong lại muốn vất đi một trăm triệu cái linh thạch thấp phẩm, Sở Hồng Sơn cảm giác hôm nay Diệp Phong không có phá của, ngược lại đã hiểu được cái gì gọi là cần kiệm tiết kiệm!
Có thể nói mấy ngày hôm nay, sự hiểu biết của Sở Hồng Sơn về việc phá của đã đạt đến trình độ rất cao, cho dù ném đi một trăm triệu linh thạch thấp phẩm, nó ở trong mắt Sở Hồng Sơn không thể xem là phá của.
Gần giữa trưa.
“Diệp Phong, chỗ sâu nhất trong ngọn núi đó chính Hắc Ma Giáo.”
Lúc này, Sở Hồng Sơn mới dừng lại chỉ vào ngọn núi phía trước nói với Diệp Phong.
“Rất tốt!”
“Đã đến lúc mặc vào chiến giáp vàng kim của ta!”
Một chiếc mặt nạ màu vàng đầy bí ẩn!
Bộ chiến giáp vô cùng soái khí màu vàng kim!
Áo choàng màu vàng kim cực kỳ phong cách!
Đôi chiến ủng màu vàng lóng lánh!
Sau khi mặc vào toàn bộ trang phục chiến giáp, Diệp Phong giống như thay đổi thành một người khác, dưới ánh nắng chiếu xuống sáng loá bắt mắt, tuyệt đối là thiếu niên đẹp nhất trên sân!
“Cái hố!”
“Cái hố của ta không có!”
Nhìn thấy Diệp Phong mặc bộ chiến giáp được làm từ 200 khối thạch Kim Tàm Tinh Diệu trong suốt đêm, trong tim Sở Hồng Sơn như đang rỉ máu!
Thật buồn cười khi lúc trước hắn còn ảo tưởng hiện tại có hố, vậy thì nhà tranh sẽ còn xa sao?
Ai có thể ngờ rằng hiện tại cái hố mẹ nó cũng không có!
“Sở trưởng lão, hôm nay ta khiến cho ngươi mở rộng tầm mắt!”
“Cảnh tiếp theo sẽ phá huỷ nhận thức của ngươi, sẽ khiến ngươi nhận ra rằng cho dù là Thiên Đạo cũng chỉ có thế!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất