Chương 126: Lão phu không nhịn được, Diệp Phong, ngươi điên rồi (2)
"Thánh nữ, ngươi có quen một người tên Diệp Phong không?"
Lúc này Chu Thông nghiêm túc hỏi Dạ Lăng Tuyết.
"Không quen, sao thế?"
Dạ Lăng Tuyết bình tĩnh đáp lời.
"Không sao, chỉ là một vài hành động của thánh nữ đột nhiên hơi giống với hắn."
Chu Thông chau mày nói.
À!
Nhìn thấy Chu Thông đang chau mày, Dạ Lăng Tuyết lại mừng thầm trong lòng, thân là đệ tử thứ hai của Bại Gia môn, hiển nhiên Dạ Lăng Tuyết sẽ ghi nhớ những môn quy mà Diệp Phong nói đến. Nàng vốn không dám khẳng định phung phí sức mạnh của nhân quả đạo văn có được tính là phá của hay không, bây giờ xem ra chắc chắn là phá của rồi.
...
"Đinh! Chúc mừng nhị đệ tử Dạ Lăng Tuyết của ký chủ đã phá của thành công, khen thưởng tám trăm điểm phá sản, khen thưởng Kim Tàm Tinh Diệu Thạch * 200!"
Ồ!
Diệp Phong đang nằm nghiêng trên linh khí phi hành, nhàm chán đế sắp ngủ thiếp đi thì ai ngờ tiếng nhắc nhở của hệ thống chợt vang lên.
"Hệ thống, sao Dạ Lăng Tuyết đã phá của rồi?"
Lúc này Diệp Phong cũng vô cùng tò mò, mà điều khiến hắn không ngờ tới chính là khi đệ tử phá của ngoại trừ được khen thưởng điểm phá của thì còn được thưởng phần thưởng đặc biệt.
"Đinh! Nhị đệ tử Dạ Lăng Tuyết của ký chủ sử dụng sức mạnh nhân quả đạo văn để nhìn trộm cuộc sống riêng tư của người khác, hệ thống phán định là hành động phá của!"
"Mẹ kiếp!"
"Dạ Lăng Tuyết, vẫn là ngươi, sư tôn đúng là không nhìn lầm ngươi!"
Nghe được lời giải đáp của hệ thống, Diệp Phong cũng không nhịn được cười phá lên. Đúng là nằm mơ hắn cũng không ngờ Dạ Lăng Tuyết lại sử dụng nhân quả đạo văn đề nhìn trộm cuộc sống riêng tư của người khác, mẹ nó, chơi mượt thật đấy!
"Diệp Phong, cái này cho ta à?"
Nhìn thấy Diệp Phong đưa hai trăm miếng Kim Tàm Tinh Diệu Thạch trong nhẫn không gian cho mình, Sở Hồng Sơn cảm động đến suýt khóc, người dùng sức nâng khí lên này không hề kêu ca, hắn hy vọng Diệp Phong vẫn phá của.
"Cho ngươi?"
"Sở trưởng lão, ngươi nghĩ gì thế? Những Kim Tàm Tinh Diệu Thạch này không phải để cho ngươi đâu."
"Ngươi cầm lấy những thứ này, đợi sau khi trở về tông môn thì ngươi đem hai trăm miếng Kim Tàm Tinh Diệu Thạch này đến xây hố xí cho ta, về phần Kim Tàm Tinh Diệu Thạch cần dùng cho nhà tranh ta sẽ từ từ kiếm sau."
Diệp Phong nhìn Sở Hồng Sơn với ánh mắt như nhìn một tên ngốc, nói.
"Hố xí!!!"
"Nhà tranh!!!"
"Lão phu không nhịn nổi nữa, Diệp Phong ngươi điên rồi! Ngươi có biết Kim Tàm Tinh Diệu Thạch trân quý đến mức nào không, ngươi lại muốn dùng Kim Tàm Tinh Diệu Thạch để xây hố xí với nhà tranh!"
Sở Hồng Sơn nghe xong, đầu tiên là sững sờ, sau đó thì nổi giận ngay lập tức, nhìn Diệp Phong đầy căm tức. Tròng mắt của hắn sắp trợn đến mức lồi ra rồi!
(năm đại tổ lão của Tinh Cực tông: Lão Sở à, nhận thức tư tưởng của ngươi vẫn cần phải nâng cao, lề lối này vốn chẳng mở rộng chút nào!)
"Sở trưởng lão, ngươi tức giận cái gì?"
"Ngươi biết năm đại lão tổ của Tinh Cực tông mà, bọn họ hoàn toàn ủng hộ ý tưởng này của ta."
Nhìn thấy Sở Hồng Sơn giận dữ không thôi, Diệp Phong cũng trực tiếp lôi năm đại lão tổ ra, ý là giác ngộ tư tưởng của ngươi kém xa năm đại lão tổ nhiều lắm.
"Không thể nào!"
"Ngươi điên thì thôi đi, năm lão già kia sao có thể điên cùng ngươi được chứ!"
"Ngươi đợi một lát, để ta hỏi thử hỏi bọn họ xem!"
Nói xong, Sở Hồng Sơn bước sang bên cạnh, thẳng tay lấy ngọc bội truyền âm liên lạc với đại lão tổ Lạc Thiên Hình.
“Ngọa tào!”
“Các ngươi thế mà cũng có thể nghĩ ra loại chuyện như vậy?”
“Các ngươi thật là mẹ nó càng già càng biết chơi, đến lúc đó nhớ mang theo cả ta!”
Sau khi kết thúc truyền âm, trên mặt Sở Hồng Sơn cũng lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn, là hắn cách cục nhỏ, tại sao hắn không có nghĩ tới việc trốn trong nhà tranh làm từ thạch Kim Tàm Tinh Diệu để chống lại lôi kiếp!
“Không phản đối sao?”
“Không phản đối!”
Nghe được lời nói của Sở Hồng Sơn, Diệp Phong cũng lộ ra vẻ giật mình, hắn rất tò mò không biết Ngũ Đại Tổ đã khuyên bảo như thế nào, mà lại khiến cho Sở Hồng Sơn tiếp nhận chuyện này nhanh như vậy.
Gần chạng vạng!
Lần này không có đi ngang qua thị trấn, nhưng khi Sở Hồng Sơn nhìn thấy Diệp Phong dùng rất nhiều linh thạch cực phẩm chế tạo thành giường linh thạch, ngay lập tức hắn giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cũng ra dáng ra hình lấy ra một đống linh thạch cực phẩm, cuối cùng cũng chế tạo được một cái giường từ linh thạch.
“Mẹ nó, lão tử xem như đã sống uổng phí thật nhiều năm, tên tiểu tử thối này thật đúng là biết hưởng thụ!”
Nằm ở trên giường đá linh thạch không ngừng tỏa ra linh khí, Sở Hồng Sơn nghĩ lại mấy chục năm nay, mỗi một lần đi ra ngoài không phải tìm một hang động ẩm ướt lạnh lẽo thì chính là trực tiếp ăn ngủ ngoài trời, tại sao hắn lại không nghĩ đến việc dùng linh thạch làm thành giường để hưởng thụ cơ chứ, dù sao cách này cũng không làm hao tổn linh khí bên trong linh thạch!
Sáng sớm hôm sau!
Trừng!
Sở Hồng Sơn đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, nhìn trên bầu trời dần dần ngưng tụ Thiên Đạo lôi kiếp, đồng tử dần dần giãn ra, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi vô tận.
Hơi thở này!
Cảm giác áp bách này!
Đây không phải là hơi thở của năm đạo Thiên Đạo lôi kiếp hắn đã trải qua 5 năm trước sao!
Tại sao nó lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ có tu sĩ nào đó đang chuẩn bị nghênh đón Thiên Đạo lôi kiếp ở đây?
Nghĩ vậy, Sở Hồng Sơn giật mình ngồi ngồi dậy, chỉ thấy Diệp Phong đang tràn đầy hưng phấn nhìn lên những đám mây trên bầu trời đang dần ngưng tụ thành Thiên Đạo lôi kiếp!
“Đó là cái gì?”
“Bùa chú?”
Khi Sở Hồng Sơn nhìn thấy Diệp Phong ném ra một lá bùa lóe lên tia sấm sét màu trắng trong tay, tiếng sấm lại lần nữa cuồn cuộn trên không trung, lại thêm một đám mây Thiên Đạo lôi kiếp bắt đầu dần dần ngưng tụ!
Ngọa tào!
Mẹ nó, đây là Thiên Đạo lôi kiếp sao, thứ này còn có thể được chế tác thành bùa chú?
Điên rồi!
Sở Hồng Sơn nhìn thấy một màn như vậy, cảm thấy sự hiểu biết của mình lần nữa được đổi mới, hắn dám cam đoan, không có bất cứ bùa chú sư nào trên Huyền Thiên đại lục có thể chế tác Thiên Đạo lôi kiếp thành bùa chú, bởi vì nó thuộc về lực lượng của Thiên Đạo, tu sĩ không thể nào có thể khống chế!